Kẻ ăn cắp
Phoanh
2024-04-05 00:40:18
- “AAAA!!”
La Uyển đột nhiên kêu lên một cách đau đớn rồi ngã khụy xuống, tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là La Uyển đang nằm ôm bụng một cách đau đớn.
Hỏi thì mới biết là đến tháng, Vương Thiên Tử thấy vậy đành cho La Uyển về nghỉ ngơi trước, cho người dìu La Uyền về trước.
Tô An Hạ cũng bất ngờ vì hành động này của Vương Thiên Tử bởi vì hầu hết ở đây, mọi người nếu thấy ai bị chu kì kinh nguyệt thì sẽ kì thì, Tô An Hạ thì khác, chỉ thấy những người phụ nữ bị như vậy thường rất đau nên rất thương cho họ, chưa kể bị như thế phải luôn ở trong phòng cả ngày, không dám ra ngoài vì sợ bị sỉ nhục.
Nhưng Vương Thiên Tử lại khác, chắc cũng hiểu được nỗi đau của người phụ nữ phải trải qua nên mới bỏ qua dễ dàng như vậy, Tô An Hạ biết được ý định của La Uyển là gì bởi vì người đưa cho La Uyển cái hũ kem dưỡng đắt tiền ấy không ai khác chính là Tô An Hạ.
Tất cả đều là chiêu trò mà Tô An Hạ giàn ra để trả thì La Uyển vì dám làm mình ngã, Tô An Hạ không thể để La Uyển trốn thoát một cách dễ dàng như thế được, Tô An Hạ phải làm cho La Uyển nhục mặt trước toàn thể mọi người ở đây
- “Thiên Tử à, sao chàng biết đến chuyện này vậy?”
- “Hửm? À, cái này hồi xưa nhũ mẫu ta có nói, nhũ mẫu bảo ta mỗi khi người phụ nữ đến kỳ như vậy thì bụng dưới cực kì đau nên có bảo ta không được kì thị người ta vì nếu phụ nữ không có đến kỳ kinh nguyệt thì không thể sinh được”
- “Ồ, hóa ra là vậy. Mà em thấy hôm nay có vẻ da mặt của cô ta hơi bóng bóng thì phải”
- “Hơi bóng ư? Sao em biết?”
- “Lúc cô ta đi qua thì em vô tình thấy, mà lúc em còn ở quê hương em cũng có thấy mấy người phụ nữ quý tộc bôi thử cái kem dưỡng lên tay hoặc lên da rồi, bôi lên nó sẽ có cảm giác da mặt mình sẽ căng bóng.”
- “Em còn nghe thấy bọn họ nói là chỉ cần sau một đêm là làn da của họ sẽ mịn màng và căng mọng, chỉ cần nhìn qua là biết. Em không rõ là cô ta có mua lọ kem dưỡng nào không nhưng theo em thấy làn da đó giống hệt với những gì quý tộc chỗ em miêu tả”
- “Nhưng mà...Em sợ nhẫm lẫn lắm. Nhỡ đâu mắt em nó bị làm sao hay là do em nhìn nhầm thì em lại ảnh hưởng đến danh tiếng của chàng mất. Em...”_Tô An Hạ tỏ ra áy náy vì sợ nếu việc này không đúng thì sẽ ảnh hưởng tới Vương Thiên Tử
- “Hmmm, nếu đã nghi ngờ thì cứ thử kiểm tra xem. Người đâu, đến phòng của La Uyển lục soát cho ta”
- “Dạ vâng ạ!!”
Vương Thiên Tử không một chút nghi ngờ mà cho người lục soát phòng của La Uyển ngay lập tức, Tô An Hạ khẽ cười đắc ý, lần này thì La Uyển không thoát được đâu.
Vương Thiên Tử quay ra thì Tô An Hạ lại trở về vẻ mặt như cũ, lo lắng, bất an vì sợ mình sai, Vương Thiên Tử thấy vậy thì trấn an rồi an ủi, ai cũng chả có lúc sai lầm, cứ cho người tìm, nếu không được thì thôi.
Sợ Tô An Hạ đói nên Vương Thiên Tử cho người mang ít thức ăn lên, Tô An Hạ thấy đồ ăn hai mắt lập tức sáng ra, vui vẻ ngồi ăn bữa phụ, Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ không còn giữ khoảng cách nữa, cũng mở lòng với mình hơn thì cũng yên tâm.
Cứ như thế này thì kiểu gì kế hoạch của Vương Thiên Tử cũng thành công mà thôi. Nhìn người trước mặt mình vui vẻ như vậy, không hiểu sao Vương Thiên Tử cũng vui theo, hai cái má bánh bao cứ phồng phồng lên mỗi khi Tô An Hạ nhai, nhìn rất đáng yêu, tay Vương Thiên Tử trong vô thức véo lấy một bên má.
Hành động này khiến Tô An Hạ ngạc nhiên và cả Vương Thiên Tử cũng ngạc nhiên không kém, vội vàng rút tay về trước sự chứng kiến của tất cả nô bộc
- “C-Cái này...Ta không cố ý đâu. Em cứ ăn đi”
Vương Thiên Tử ngại ngùng, quay đi chỗ khác, Tô An Hạ lúc đầu cũng bất ngờ nhưng lúc sau lại bật cười, rồi kéo Vương Thiên Tử lại, đút cho một quả dâu tây.
Vị ngọt ngọt chua chua của quả dâu tây cũng khiến cho Vương Thiên Tử đỡ ngại hơn phần nào, khẽ dựa vào vai Tô An Hạ chờ đợi người tìm ra hũ kem dưỡng ẫm, hóa ra đây là cảm giác dựa dẫm vào người khác sao?
Thật yên bình~
Tô An Hạ cũng để yên cho Vương Thiên Tử dựa vào người mình, Tô An Hạ cũng quen với việc tiếp xúc như thế này rồi, với cả Vương Thiên Tử cũng cần có lúc được nghỉ ngơi như thế này, thi thoảng Tô An Hạ đút cho vài ba miếng hoa quả hoặc bánh ngọt cho Vương Thiên Tử.
Hành động thân mật của họ đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều người và điều này chứng tỏ mối quan hệ của hai người không đơn giản và bọn họ cũng không dễ dàng động vào Tô An Hạ nữa.
- “Chủ nhân!! Đã phát hiện ra lọ kem dưỡng!! Nó ở trong phòng của La Uyển ạ!!”
Tất cả khi nghe thấy điều đó đều ngỡ ngàng, sững sờ, hoá ra kẻ trộm ăn cắp hũ kem dưỡng cao cấp đó chính là La Uyển.
Bọn họ không ngờ được một người luôn nghiêm túc, không bao giờ mắc lỗi, luôn nghiêm chỉnh chấp hành, quản lý tất cả quy củ, tài năng, xinh đẹp lại là hung thủ ăn trộm hũ kem dưỡng này.
Vương Thiên Tử cũng bất ngờ không kém, tưởng hung thủ là mấy tên nô bộc nào đó nhìn mặt gian gian hoặc là mấy tên con trai trong phủ, nhưng ai ngờ đó lại chính là một trong hững hầu cận của mình - La Uyển.
Hoá ra bấy lâu nay Vương Thiên Tử bị lừa sao?
La Uyển tiếp cận mình, leo lên cái cấp bậc này chỉ để lấy được những thứ có giá trị cao thôi ư?
Dạo này có nhiều vụ mất đồ có giả trị nhưng vẫn không tìm ra hung thủ, hoá ra La Uyển là một tên trộm đồ bấy lâu nay sao?
Binh lính còn báo cáo rằng trong phòng của La Uyển có rất nhiều đồ vật có giá trị cao, nào là vải lụa, gấm vóc, trang sức vàng bạc rồi còn rất nhiều thứ đắt tiền khác được giấu đi dưới gầm giường, chăn gối nằm cũng không phải loại đanh cho nô bộc, nó giống hệt như đồ của một quý tộc thực sự vậy.
Không cần bàn cãi thêm nữa, La Uyển chính là kẻ trộm thực sự.
Bộ mặt thật của La Uyển đã bị vạch trần, sắc mặt Vương Thiên Tử tối sầm lại, cho người lôi La Uyển lên, không quan tâm La Uyển còn đang bị đau bụng hay không, lần này phải giải quyết rõ luôn.
La Uyển vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, vẫn ung dung đi về phòng nhưng khi về đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến La Uyển ngỡ ngàng.
Đồ đạc trong phòng bị bới tung hết cả lên, cánh cửa phòng mở toang ra, La Uyển biết được rằng lính canh đã vào lục soát căn phòng rồi, chuyện này chắc cũng đến tai của Vương Thiên Tử rồi. Không còn cách nào khác, La Uyển phải chạy trốn mà thôi
- *Phải chạy đi thôi! Mình không thể chết được!!*
- “Ngươi định đi đâu?! Tứ hoàng tử có lệnh bắt ngươi vì tội trộm cắp đồ trong cung!”
- “Cái gì?! Ta ăn trộm bao giờ! Các ngươi đừng có điêu!! Mau tránh ra cho ta đi! Ta là hầu cận của hoàng tử đó!”
- “Chúng ta không cần biết! Mau đi theo bọn ta!”_Bính lính bắt đầu vây quanh La Uyển rồi nhào vào bắt. La Uyển nhất định không nghe liền giãy dụa kịch liệt nhưng sức một người phụ nữ làm sao có thể địch lại với nhiều người đàn ông.
- “MAU THẢ TA RA!! TA KHÔNG LÀM GÌ CẢ!! MAU THẢ RA!!”
Sảnh chính
- “MAU THẢ TA RA!! THẢ RA!! TA LÀ HẦU CẬN CỦA HOÀNG TỬ ĐÓ!! TA CÓ ĐỊA VỊ CAO HƠN CÁC NGƯƠI ĐÓ!!”
- “Ngươi nói cái gì cơ?”
La Uyển hét lớn lên, cố gắng giãy dụa để thoát ra, liên tục nhắc lại câu nói mình có quyền, có địa vị cao hơn bọn chúng.
Kiêu ngạo là thế nhưng khi giọng nói của Vương Thiên Tử vang lên, họng La Uyển đột nhiên cứng lại, không nói được gì nữa, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra, cả người run rẩy không thôi. La Uyển liếc mắt sang nhìn Tô An Hạ, chỉ thấy Tô An Hạ nở một nụ cười gian xảo
Lúc này, La Uyển mới nhận ra tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của con ả phụ nữ này rồi và không có cớ gì La Uyển làm Tô An Hạ bị thương đến như vậy mà Tô An hạ không hề cáu giận.
Hoá ra là đợi thời cơ thích hợp mới trả thù lại mình. La Uyển bị ăn một vố đau điếng khiến La Uyển tức điên lên,nhận lúc binh lính không để ý, lập tức vùng vằng thoát ra, định lao vào chỗ Tô An Hạ thì bị Vương Thiên Tử đá vào người khiến La Uyển ngã lăn ra.
- “Hoá ra là ngươi!! Con ả đàn bà đáng chết này!!!”
- “Ư...”_Tô An Hạ bị doạ sợ lập tức núp vào người Vương Thiên Tử
- “Ngươi làm cái trò gì vậy hả?!”
- “Ah!! H-Hoàng tử...Hoàng tử à, ngài bị con ả hồ ly đó lừa rồi! Cô ta đang diễn kịch đó!! Cô ta đang diễn kịch đó”
- “Con ả đó đang lừa ngài! Nô tỳ không làm cái gì cả, nô tỳ bị hại! Nô tỳ bị ả ta hại!!”
- “Cô ta nói cái gì vậy? Em có làm gì đâu. Em sợ...”_Tô An Hạ nắm chặt lấy vạt áo của Vương Thiên Tử, sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- “Không sao không sao. Có ta ở đây rồi. Em không phải lo”_Vương Thiên Tử ôm chầm lấy Tô An Hạ, cho mặt Tô An Hạ quay qua chỗ khác để không nhìn thấy cảnh này
- “Ngươi biết ngươi đã phạm phải sai lầm gì chưa? Tại sao lại ăn cắp hũ kem?”
- “Nô tỳ không sai!! Cái đấy là do một tên ăn cắp đưa cho nô tỳ, nô tỳ còn có thư tay của hắn, là hắn ăn cắp đưa cho nô tỳ”
- “Vớ vẩn!! Làm gì có tên nào dám cả gan lấy trộm hũ kem dưỡng như vậy, chưa kể ta còn phát hiện trong phòng ngươi toàn những thứ đồ giá trị của các quý tộc. Không phải đồ của một nô bộc có thể dùng, có phải ngươi đã ăn cắp đúng không?”
- “Dạ không ạ!! Nô tỳ không bao giờ làm chuyện đó!! Mấy cái đấy nô tỳ được cho”
- “Ai cho?”
- “Là...Là...”
La Uyển cứng họng không trả lời được vì có một số thứ cô ta tự mua thật nhưng rất ít, còn đâu toàn đi chiếm đoạt từ tay người khác mà thôi, chưa kể có cả đi cướp nữa.
La Uyển không đam nói ra vì sợ bại lộ danh tính, sợ Vương Thiên Tử sẽ phát hiện và tống cổ mình ra bên ngoài.
Đang ấp a ấp úng không chịu nói ra thì bỗng có một tiếng nói phát ra từ sau lưng La Uyển
- “Cô ta lấy của chúng nô tỳ đấy ạ!”
La Uyển đột nhiên kêu lên một cách đau đớn rồi ngã khụy xuống, tất cả mọi người đều ngơ ngác, ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là La Uyển đang nằm ôm bụng một cách đau đớn.
Hỏi thì mới biết là đến tháng, Vương Thiên Tử thấy vậy đành cho La Uyển về nghỉ ngơi trước, cho người dìu La Uyền về trước.
Tô An Hạ cũng bất ngờ vì hành động này của Vương Thiên Tử bởi vì hầu hết ở đây, mọi người nếu thấy ai bị chu kì kinh nguyệt thì sẽ kì thì, Tô An Hạ thì khác, chỉ thấy những người phụ nữ bị như vậy thường rất đau nên rất thương cho họ, chưa kể bị như thế phải luôn ở trong phòng cả ngày, không dám ra ngoài vì sợ bị sỉ nhục.
Nhưng Vương Thiên Tử lại khác, chắc cũng hiểu được nỗi đau của người phụ nữ phải trải qua nên mới bỏ qua dễ dàng như vậy, Tô An Hạ biết được ý định của La Uyển là gì bởi vì người đưa cho La Uyển cái hũ kem dưỡng đắt tiền ấy không ai khác chính là Tô An Hạ.
Tất cả đều là chiêu trò mà Tô An Hạ giàn ra để trả thì La Uyển vì dám làm mình ngã, Tô An Hạ không thể để La Uyển trốn thoát một cách dễ dàng như thế được, Tô An Hạ phải làm cho La Uyển nhục mặt trước toàn thể mọi người ở đây
- “Thiên Tử à, sao chàng biết đến chuyện này vậy?”
- “Hửm? À, cái này hồi xưa nhũ mẫu ta có nói, nhũ mẫu bảo ta mỗi khi người phụ nữ đến kỳ như vậy thì bụng dưới cực kì đau nên có bảo ta không được kì thị người ta vì nếu phụ nữ không có đến kỳ kinh nguyệt thì không thể sinh được”
- “Ồ, hóa ra là vậy. Mà em thấy hôm nay có vẻ da mặt của cô ta hơi bóng bóng thì phải”
- “Hơi bóng ư? Sao em biết?”
- “Lúc cô ta đi qua thì em vô tình thấy, mà lúc em còn ở quê hương em cũng có thấy mấy người phụ nữ quý tộc bôi thử cái kem dưỡng lên tay hoặc lên da rồi, bôi lên nó sẽ có cảm giác da mặt mình sẽ căng bóng.”
- “Em còn nghe thấy bọn họ nói là chỉ cần sau một đêm là làn da của họ sẽ mịn màng và căng mọng, chỉ cần nhìn qua là biết. Em không rõ là cô ta có mua lọ kem dưỡng nào không nhưng theo em thấy làn da đó giống hệt với những gì quý tộc chỗ em miêu tả”
- “Nhưng mà...Em sợ nhẫm lẫn lắm. Nhỡ đâu mắt em nó bị làm sao hay là do em nhìn nhầm thì em lại ảnh hưởng đến danh tiếng của chàng mất. Em...”_Tô An Hạ tỏ ra áy náy vì sợ nếu việc này không đúng thì sẽ ảnh hưởng tới Vương Thiên Tử
- “Hmmm, nếu đã nghi ngờ thì cứ thử kiểm tra xem. Người đâu, đến phòng của La Uyển lục soát cho ta”
- “Dạ vâng ạ!!”
Vương Thiên Tử không một chút nghi ngờ mà cho người lục soát phòng của La Uyển ngay lập tức, Tô An Hạ khẽ cười đắc ý, lần này thì La Uyển không thoát được đâu.
Vương Thiên Tử quay ra thì Tô An Hạ lại trở về vẻ mặt như cũ, lo lắng, bất an vì sợ mình sai, Vương Thiên Tử thấy vậy thì trấn an rồi an ủi, ai cũng chả có lúc sai lầm, cứ cho người tìm, nếu không được thì thôi.
Sợ Tô An Hạ đói nên Vương Thiên Tử cho người mang ít thức ăn lên, Tô An Hạ thấy đồ ăn hai mắt lập tức sáng ra, vui vẻ ngồi ăn bữa phụ, Vương Thiên Tử thấy Tô An Hạ không còn giữ khoảng cách nữa, cũng mở lòng với mình hơn thì cũng yên tâm.
Cứ như thế này thì kiểu gì kế hoạch của Vương Thiên Tử cũng thành công mà thôi. Nhìn người trước mặt mình vui vẻ như vậy, không hiểu sao Vương Thiên Tử cũng vui theo, hai cái má bánh bao cứ phồng phồng lên mỗi khi Tô An Hạ nhai, nhìn rất đáng yêu, tay Vương Thiên Tử trong vô thức véo lấy một bên má.
Hành động này khiến Tô An Hạ ngạc nhiên và cả Vương Thiên Tử cũng ngạc nhiên không kém, vội vàng rút tay về trước sự chứng kiến của tất cả nô bộc
- “C-Cái này...Ta không cố ý đâu. Em cứ ăn đi”
Vương Thiên Tử ngại ngùng, quay đi chỗ khác, Tô An Hạ lúc đầu cũng bất ngờ nhưng lúc sau lại bật cười, rồi kéo Vương Thiên Tử lại, đút cho một quả dâu tây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị ngọt ngọt chua chua của quả dâu tây cũng khiến cho Vương Thiên Tử đỡ ngại hơn phần nào, khẽ dựa vào vai Tô An Hạ chờ đợi người tìm ra hũ kem dưỡng ẫm, hóa ra đây là cảm giác dựa dẫm vào người khác sao?
Thật yên bình~
Tô An Hạ cũng để yên cho Vương Thiên Tử dựa vào người mình, Tô An Hạ cũng quen với việc tiếp xúc như thế này rồi, với cả Vương Thiên Tử cũng cần có lúc được nghỉ ngơi như thế này, thi thoảng Tô An Hạ đút cho vài ba miếng hoa quả hoặc bánh ngọt cho Vương Thiên Tử.
Hành động thân mật của họ đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều người và điều này chứng tỏ mối quan hệ của hai người không đơn giản và bọn họ cũng không dễ dàng động vào Tô An Hạ nữa.
- “Chủ nhân!! Đã phát hiện ra lọ kem dưỡng!! Nó ở trong phòng của La Uyển ạ!!”
Tất cả khi nghe thấy điều đó đều ngỡ ngàng, sững sờ, hoá ra kẻ trộm ăn cắp hũ kem dưỡng cao cấp đó chính là La Uyển.
Bọn họ không ngờ được một người luôn nghiêm túc, không bao giờ mắc lỗi, luôn nghiêm chỉnh chấp hành, quản lý tất cả quy củ, tài năng, xinh đẹp lại là hung thủ ăn trộm hũ kem dưỡng này.
Vương Thiên Tử cũng bất ngờ không kém, tưởng hung thủ là mấy tên nô bộc nào đó nhìn mặt gian gian hoặc là mấy tên con trai trong phủ, nhưng ai ngờ đó lại chính là một trong hững hầu cận của mình - La Uyển.
Hoá ra bấy lâu nay Vương Thiên Tử bị lừa sao?
La Uyển tiếp cận mình, leo lên cái cấp bậc này chỉ để lấy được những thứ có giá trị cao thôi ư?
Dạo này có nhiều vụ mất đồ có giả trị nhưng vẫn không tìm ra hung thủ, hoá ra La Uyển là một tên trộm đồ bấy lâu nay sao?
Binh lính còn báo cáo rằng trong phòng của La Uyển có rất nhiều đồ vật có giá trị cao, nào là vải lụa, gấm vóc, trang sức vàng bạc rồi còn rất nhiều thứ đắt tiền khác được giấu đi dưới gầm giường, chăn gối nằm cũng không phải loại đanh cho nô bộc, nó giống hệt như đồ của một quý tộc thực sự vậy.
Không cần bàn cãi thêm nữa, La Uyển chính là kẻ trộm thực sự.
Bộ mặt thật của La Uyển đã bị vạch trần, sắc mặt Vương Thiên Tử tối sầm lại, cho người lôi La Uyển lên, không quan tâm La Uyển còn đang bị đau bụng hay không, lần này phải giải quyết rõ luôn.
La Uyển vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, vẫn ung dung đi về phòng nhưng khi về đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến La Uyển ngỡ ngàng.
Đồ đạc trong phòng bị bới tung hết cả lên, cánh cửa phòng mở toang ra, La Uyển biết được rằng lính canh đã vào lục soát căn phòng rồi, chuyện này chắc cũng đến tai của Vương Thiên Tử rồi. Không còn cách nào khác, La Uyển phải chạy trốn mà thôi
- *Phải chạy đi thôi! Mình không thể chết được!!*
- “Ngươi định đi đâu?! Tứ hoàng tử có lệnh bắt ngươi vì tội trộm cắp đồ trong cung!”
- “Cái gì?! Ta ăn trộm bao giờ! Các ngươi đừng có điêu!! Mau tránh ra cho ta đi! Ta là hầu cận của hoàng tử đó!”
- “Chúng ta không cần biết! Mau đi theo bọn ta!”_Bính lính bắt đầu vây quanh La Uyển rồi nhào vào bắt. La Uyển nhất định không nghe liền giãy dụa kịch liệt nhưng sức một người phụ nữ làm sao có thể địch lại với nhiều người đàn ông.
- “MAU THẢ TA RA!! TA KHÔNG LÀM GÌ CẢ!! MAU THẢ RA!!”
Sảnh chính
- “MAU THẢ TA RA!! THẢ RA!! TA LÀ HẦU CẬN CỦA HOÀNG TỬ ĐÓ!! TA CÓ ĐỊA VỊ CAO HƠN CÁC NGƯƠI ĐÓ!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Ngươi nói cái gì cơ?”
La Uyển hét lớn lên, cố gắng giãy dụa để thoát ra, liên tục nhắc lại câu nói mình có quyền, có địa vị cao hơn bọn chúng.
Kiêu ngạo là thế nhưng khi giọng nói của Vương Thiên Tử vang lên, họng La Uyển đột nhiên cứng lại, không nói được gì nữa, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra, cả người run rẩy không thôi. La Uyển liếc mắt sang nhìn Tô An Hạ, chỉ thấy Tô An Hạ nở một nụ cười gian xảo
Lúc này, La Uyển mới nhận ra tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của con ả phụ nữ này rồi và không có cớ gì La Uyển làm Tô An Hạ bị thương đến như vậy mà Tô An hạ không hề cáu giận.
Hoá ra là đợi thời cơ thích hợp mới trả thù lại mình. La Uyển bị ăn một vố đau điếng khiến La Uyển tức điên lên,nhận lúc binh lính không để ý, lập tức vùng vằng thoát ra, định lao vào chỗ Tô An Hạ thì bị Vương Thiên Tử đá vào người khiến La Uyển ngã lăn ra.
- “Hoá ra là ngươi!! Con ả đàn bà đáng chết này!!!”
- “Ư...”_Tô An Hạ bị doạ sợ lập tức núp vào người Vương Thiên Tử
- “Ngươi làm cái trò gì vậy hả?!”
- “Ah!! H-Hoàng tử...Hoàng tử à, ngài bị con ả hồ ly đó lừa rồi! Cô ta đang diễn kịch đó!! Cô ta đang diễn kịch đó”
- “Con ả đó đang lừa ngài! Nô tỳ không làm cái gì cả, nô tỳ bị hại! Nô tỳ bị ả ta hại!!”
- “Cô ta nói cái gì vậy? Em có làm gì đâu. Em sợ...”_Tô An Hạ nắm chặt lấy vạt áo của Vương Thiên Tử, sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- “Không sao không sao. Có ta ở đây rồi. Em không phải lo”_Vương Thiên Tử ôm chầm lấy Tô An Hạ, cho mặt Tô An Hạ quay qua chỗ khác để không nhìn thấy cảnh này
- “Ngươi biết ngươi đã phạm phải sai lầm gì chưa? Tại sao lại ăn cắp hũ kem?”
- “Nô tỳ không sai!! Cái đấy là do một tên ăn cắp đưa cho nô tỳ, nô tỳ còn có thư tay của hắn, là hắn ăn cắp đưa cho nô tỳ”
- “Vớ vẩn!! Làm gì có tên nào dám cả gan lấy trộm hũ kem dưỡng như vậy, chưa kể ta còn phát hiện trong phòng ngươi toàn những thứ đồ giá trị của các quý tộc. Không phải đồ của một nô bộc có thể dùng, có phải ngươi đã ăn cắp đúng không?”
- “Dạ không ạ!! Nô tỳ không bao giờ làm chuyện đó!! Mấy cái đấy nô tỳ được cho”
- “Ai cho?”
- “Là...Là...”
La Uyển cứng họng không trả lời được vì có một số thứ cô ta tự mua thật nhưng rất ít, còn đâu toàn đi chiếm đoạt từ tay người khác mà thôi, chưa kể có cả đi cướp nữa.
La Uyển không đam nói ra vì sợ bại lộ danh tính, sợ Vương Thiên Tử sẽ phát hiện và tống cổ mình ra bên ngoài.
Đang ấp a ấp úng không chịu nói ra thì bỗng có một tiếng nói phát ra từ sau lưng La Uyển
- “Cô ta lấy của chúng nô tỳ đấy ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro