Chương 30 - May Quần Áo Cho Cả Nhà
Cả Nhà Đi Làm!
2024-08-07 16:21:49
Tôn Tố Phân chỉ không có một tai, không cần thôn làng thúc giục, bản thân bà ta sẽ vì luyến tiếc công việc mà chạy đi cắt lúa.
Cố Uyên kéo cổ áo sau của cô, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua Nhan Tư Tư đến Nhan gia, Cố Uyên không ngăn cản cô đi xem náo nhiệt, một tay ôm một đứa con dẫn cô đến phòng dụng cụ lấy lưỡi liềm.
Trên đường đi, dân làng nhìn thấy gia đình bốn người thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đôi vợ chồng son này từ trước đến nay quan hệ không tốt lắm, rất ít khi nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, nhất là hiện tại dáng vẻ luôn tươi cười của Nhan Tư Tư, quả thật chưa từng thấy như thế, giống như gặp quỷ.
Chỉ là nhìn thấy Cố Uyên vừa xấu vừa hung, bọn họ không dám nghị luận, thật sự không kiềm chế được tâm bát quái, cũng sẽ cách xa cả nhà, để tránh Cố Uyên mất hứng trút giận vào bọn họ.
Cố Uyên từ trước đến nay không thèm để ý ánh mắt của những người này, Nhan Tư Tư đã trải qua quá nhiều cái nhìn đối với người khác cũng không quá để ý, chỉ có hai đôi mắt to của Đại Bảo và Bối Bối xoay tới xoay lui, nhìn thấy cái gì cũng rất mới lạ.
“A! Bay!”
Nhan Tư Tư nhìn theo ngón tay út của con gái, thì ra là một đôi bướm bay múa trong gió thu.
“Đại Bảo, Bối Bối, đó là bươm bướm.”
Hai bé con còn nhỏ, cũng không biết hiện tại cô giới thiệu bươm bướm cho bọn họ, hôm sau hai anh em còn có thể nhớ rõ hay không.
Đại Bảo nghiêm túc nhìn bươm bướm bay xa gật đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Bối Bối đặt trên bờ vai rộng lớn của Cố Uyên, dường như hiểu không hiểu: “Bươm bướm, biết bay!”
Nhìn hai bé con đối với thiên nhiên đều cảm thấy mới mẻ, trong lòng Nhan Tư Tư có loại chua xót nói không nên lời, trước kia cô không thích dẫn hai đứa con ra ngoài, mặc dù dẫn bọn họ ra ngoài cũng không có kiên nhẫn cùng bọn nhỏ thưởng thức phong cảnh trên đường, bởi vì dẫn bọn nhỏ ra ngoài không phải trên đường đến Tô gia, chính là dẫn bọn họ đến bệnh viện.
Ngay sau đó, một gia đình bốn người đến nhận liềm cắt lúa trong phòng công cụ, đi về phía cánh đồng lúa vàng.
Nhan Tư Tư vốn định đi hóng chuyện của Nhan gia, thuận tiện dẫn hai đứa con hít thở không khí, không có ý định bỏ lại hai bé gia nhập đội ngũ thu hoạch, cũng chỉ lấy lưỡi liềm mà Cố Uyên muốn dùng.
Nhìn thấy một nhà bốn người xuất hiện trên cánh đồng, mọi người giống như đang vây xem vật gì mới lạ, cuối cùng cũng có bà thím không nhịn được bát quái.
“Tư Tư, sao cháu lại dẫn Đại Bảo và Bối Bối ra đây?”
“Tư Tư, cô cũng muốn đến kiếm công điểm rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Cố Uyên, muốn nhìn xem anh có tức giận hay không, song Cố còn không thèm để ý.
Lúc này, Cố Uyên đã đặt hai đứa con lên bờ ruộng, cầm lưỡi hái trong tay Nhan Tư Tư, khom lưng vùi đầu cắt lúa.
Nhan Tư Tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hai bé con, cười đáp lại: “Các thím, các cô cũng thấy được, Đại Bảo và Bối Bối nhà cháu còn nhỏ, cháu phải chăm sóc hai bé nữa, nào có sức làm việc nữa chứ?”
“Cháu chỉ muốn để bọn nhỏ biết, ba hai bé kiếm lương thực vất vả bao nhiêu, giáo dục bọn nhỏ phải quý trọng lương thực.”
Khóe miệng các thím giật giật, nghĩ không ra đây là giáo dục gì, nhà nào sẽ không quý trọng lương thực chứ? Cho dù rơi xuống đất, còn không phải là nhặt lên ăn như nhau sao?
Cái bọn họ tò mò là Nhan Tư Tư và Cố Uyên lại có thể bình tĩnh ở chung như thế, Cố Uyên có hung danh bên người, bọn họ không dám hỏi thật.
Cố Uyên kéo cổ áo sau của cô, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua Nhan Tư Tư đến Nhan gia, Cố Uyên không ngăn cản cô đi xem náo nhiệt, một tay ôm một đứa con dẫn cô đến phòng dụng cụ lấy lưỡi liềm.
Trên đường đi, dân làng nhìn thấy gia đình bốn người thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đôi vợ chồng son này từ trước đến nay quan hệ không tốt lắm, rất ít khi nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, nhất là hiện tại dáng vẻ luôn tươi cười của Nhan Tư Tư, quả thật chưa từng thấy như thế, giống như gặp quỷ.
Chỉ là nhìn thấy Cố Uyên vừa xấu vừa hung, bọn họ không dám nghị luận, thật sự không kiềm chế được tâm bát quái, cũng sẽ cách xa cả nhà, để tránh Cố Uyên mất hứng trút giận vào bọn họ.
Cố Uyên từ trước đến nay không thèm để ý ánh mắt của những người này, Nhan Tư Tư đã trải qua quá nhiều cái nhìn đối với người khác cũng không quá để ý, chỉ có hai đôi mắt to của Đại Bảo và Bối Bối xoay tới xoay lui, nhìn thấy cái gì cũng rất mới lạ.
“A! Bay!”
Nhan Tư Tư nhìn theo ngón tay út của con gái, thì ra là một đôi bướm bay múa trong gió thu.
“Đại Bảo, Bối Bối, đó là bươm bướm.”
Hai bé con còn nhỏ, cũng không biết hiện tại cô giới thiệu bươm bướm cho bọn họ, hôm sau hai anh em còn có thể nhớ rõ hay không.
Đại Bảo nghiêm túc nhìn bươm bướm bay xa gật đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Bối Bối đặt trên bờ vai rộng lớn của Cố Uyên, dường như hiểu không hiểu: “Bươm bướm, biết bay!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn hai bé con đối với thiên nhiên đều cảm thấy mới mẻ, trong lòng Nhan Tư Tư có loại chua xót nói không nên lời, trước kia cô không thích dẫn hai đứa con ra ngoài, mặc dù dẫn bọn họ ra ngoài cũng không có kiên nhẫn cùng bọn nhỏ thưởng thức phong cảnh trên đường, bởi vì dẫn bọn nhỏ ra ngoài không phải trên đường đến Tô gia, chính là dẫn bọn họ đến bệnh viện.
Ngay sau đó, một gia đình bốn người đến nhận liềm cắt lúa trong phòng công cụ, đi về phía cánh đồng lúa vàng.
Nhan Tư Tư vốn định đi hóng chuyện của Nhan gia, thuận tiện dẫn hai đứa con hít thở không khí, không có ý định bỏ lại hai bé gia nhập đội ngũ thu hoạch, cũng chỉ lấy lưỡi liềm mà Cố Uyên muốn dùng.
Nhìn thấy một nhà bốn người xuất hiện trên cánh đồng, mọi người giống như đang vây xem vật gì mới lạ, cuối cùng cũng có bà thím không nhịn được bát quái.
“Tư Tư, sao cháu lại dẫn Đại Bảo và Bối Bối ra đây?”
“Tư Tư, cô cũng muốn đến kiếm công điểm rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Cố Uyên, muốn nhìn xem anh có tức giận hay không, song Cố còn không thèm để ý.
Lúc này, Cố Uyên đã đặt hai đứa con lên bờ ruộng, cầm lưỡi hái trong tay Nhan Tư Tư, khom lưng vùi đầu cắt lúa.
Nhan Tư Tư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hai bé con, cười đáp lại: “Các thím, các cô cũng thấy được, Đại Bảo và Bối Bối nhà cháu còn nhỏ, cháu phải chăm sóc hai bé nữa, nào có sức làm việc nữa chứ?”
“Cháu chỉ muốn để bọn nhỏ biết, ba hai bé kiếm lương thực vất vả bao nhiêu, giáo dục bọn nhỏ phải quý trọng lương thực.”
Khóe miệng các thím giật giật, nghĩ không ra đây là giáo dục gì, nhà nào sẽ không quý trọng lương thực chứ? Cho dù rơi xuống đất, còn không phải là nhặt lên ăn như nhau sao?
Cái bọn họ tò mò là Nhan Tư Tư và Cố Uyên lại có thể bình tĩnh ở chung như thế, Cố Uyên có hung danh bên người, bọn họ không dám hỏi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro