Chương 30 - May Quần Áo Cho Cả Nhà
Cãi Nhau Với Ng...
2024-08-07 16:21:49
nhóm dịch: bánh bao
“Nhan Tư Tư cô đừng giả vờ, còn không mau mở mắt ra sao? Không phải chỉ đập đầu một cái sao, nào nghiêm trọng cỡ nào?”
“Cô giả vờ hôn mê bất tỉnh, là muốn chúng tôi chê trách Tinh Vãn chứ gì? Cùng là con gái, sao cô lại tâm cơ như vậy?”
“Tinh Vãn thiện lương như vậy, lại nhìn cô xem, rốt cuộc là em gái nhà ai?”
Âm thanh trách cứ bên tai càng thêm rõ ràng.
Những hình ảnh chạy trong đầu, Nhan Tư Tư chậm rãi mở mắt ra, thần sắc kinh ngạc.
Đột nhiên, cổ chân của cô căng lên như có ai đó nắm lấy bàn chân của cô.
Nhan Tư Tư thu chân lại, mạnh mẽ đạp tới.
Ai cũng đừng hòng bắt nạt cô một lần nữa!
“Rầm” một tiếng.
Tiếng kêu vô cùng to.
Nhan Tư Tư ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn người Tô gia trong phòng bệnh với những nét mặt khác nhau, không ai lo lắng cho cô cả.
Ba Tô Tô Tồn Chí cùng mẹ Tô Lý Thục Ngôn nhíu mày nhìn cô, con gái nuôi của Tô gia là Tô Liên Nhi vẻ mặt quan tâm muốn đỡ người trên mặt đất, Tô Cảnh Ngọc ngã xuống đất phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhan Tư Tư.
Tô Cảnh Ngọc nhíu mày từ trên mặt đất đứng lên, giọng nói lạnh lẽo như tuyết đầu mùa đông.
“Nhan Tư Tư, cuối cùng cô cũng không giả vờ nữa? Cô có thấy xấu hổ không? Cô muốn tiền có thể nói trực tiếp với chúng tôi, tại sao phải trộm gà trộm chó lấy tiền của gia đình?”
“Tinh Vãn sau khi phát hiện hành vi của cô, mà cô còn dám tranh giành nữa, còn muốn đánh cô ấy! Cô có biết sau khi cô ngất xỉu, Tinh Vãn tự trách mình đến mức nào không? Cô ấy cảm thấy rằng là mình hại cô, còn khóc hồi lâu.”
Âm thanh lạnh lùng xa cách, làm cho Nhan Tư Tư ý thức được tình cảnh của mình.
Cô sống lại vào năm 1976 rồi, cô vẫn chưa bị bắt bỏ chồng!
Ở kiếp trước, một năm sau cô bị Tô Tinh Vãn cùng cha mẹ nuôi hại chết, còn bị lột da dóc thịt!
Người xử lý hậu sự cho cô, báo thù cho cô là người đàn ông trên danh nghĩa của cô, thanh niên trí thức hung mãnh nhất Thập Lý thôn, Cố Uyên.
Mà ba mẹ Tô trước mắt là cha mẹ ruột của cô, Tô Cảnh Ngọc là anh ba ruột thịt của cô, bọn họ thiên vị cùng dung túng dẫn đến thiên kim giả Tô Tinh Vãn không hề e dè làm hại cô!
Trước khi Nhan Tư Tư sống lại, con trai đột nhiên bị sốt cao, Cố Uyên không biết đi đâu, trong túi Nhan Tư Tư không có tiền, liền vội vàng gào thét từ thôn Mười Dặm chạy đến Tô gia ở huyện thành, muốn hỏi cha mẹ ruột hỗ trợ chút tiền cho con trai đi khám bệnh.
Lúc cô đến, Tô gia chỉ có Tô Tinh Vãn ở nhà.
Tô Tinh Vãn móc ba mươi đồng nhét vào trong tay cô, khi nhìn thấy những người khác Tô gia trở về, bỗng nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi “vạch trần” Nhan Tư Tư không hỏi tự lấy, trộm lấy tiền trong nhà.
Nhan Tư Tư không cho phép đứa con gái tu hú chiếm tổ của mình vô khống cô, lúc này cô mới cãi nhau với Tô Tinh Vãn, thậm chí giơ tay muốn đánh Tô Tinh Vãn.
Người Tô gia vội vàng tới giữ chặt Nhan Tư Tư, không vui vì cô làm tổn thương Tô Tinh Vãn, mà Tô Tinh Vãn đột nhiên đứng không vững ngã về phía Nhan Tư Tư, nhân cơ hội đẩy Nhan Tư Tư một cái, hại trán cô đập vào khóe bàn ngất xỉu.
Nhan Tư Tư: “...”
Nhan Tư Tư nhìn Tô Cảnh Ngọc như nhìn kẻ ngốc.
Người Tô gia đều là đám thiểu năng trí tuệ.
Chính xác như vậy.
Bọn họ vô điều kiện sủng ái Tô Tinh Vãn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều cho rằng cô đang nhắm vào Tô Tinh Vãn.
Chỉ có điều này, họ vẫn cảm thấy cô ta rất tốt.
“Nhan Tư Tư cô đừng giả vờ, còn không mau mở mắt ra sao? Không phải chỉ đập đầu một cái sao, nào nghiêm trọng cỡ nào?”
“Cô giả vờ hôn mê bất tỉnh, là muốn chúng tôi chê trách Tinh Vãn chứ gì? Cùng là con gái, sao cô lại tâm cơ như vậy?”
“Tinh Vãn thiện lương như vậy, lại nhìn cô xem, rốt cuộc là em gái nhà ai?”
Âm thanh trách cứ bên tai càng thêm rõ ràng.
Những hình ảnh chạy trong đầu, Nhan Tư Tư chậm rãi mở mắt ra, thần sắc kinh ngạc.
Đột nhiên, cổ chân của cô căng lên như có ai đó nắm lấy bàn chân của cô.
Nhan Tư Tư thu chân lại, mạnh mẽ đạp tới.
Ai cũng đừng hòng bắt nạt cô một lần nữa!
“Rầm” một tiếng.
Tiếng kêu vô cùng to.
Nhan Tư Tư ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn người Tô gia trong phòng bệnh với những nét mặt khác nhau, không ai lo lắng cho cô cả.
Ba Tô Tô Tồn Chí cùng mẹ Tô Lý Thục Ngôn nhíu mày nhìn cô, con gái nuôi của Tô gia là Tô Liên Nhi vẻ mặt quan tâm muốn đỡ người trên mặt đất, Tô Cảnh Ngọc ngã xuống đất phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhan Tư Tư.
Tô Cảnh Ngọc nhíu mày từ trên mặt đất đứng lên, giọng nói lạnh lẽo như tuyết đầu mùa đông.
“Nhan Tư Tư, cuối cùng cô cũng không giả vờ nữa? Cô có thấy xấu hổ không? Cô muốn tiền có thể nói trực tiếp với chúng tôi, tại sao phải trộm gà trộm chó lấy tiền của gia đình?”
“Tinh Vãn sau khi phát hiện hành vi của cô, mà cô còn dám tranh giành nữa, còn muốn đánh cô ấy! Cô có biết sau khi cô ngất xỉu, Tinh Vãn tự trách mình đến mức nào không? Cô ấy cảm thấy rằng là mình hại cô, còn khóc hồi lâu.”
Âm thanh lạnh lùng xa cách, làm cho Nhan Tư Tư ý thức được tình cảnh của mình.
Cô sống lại vào năm 1976 rồi, cô vẫn chưa bị bắt bỏ chồng!
Ở kiếp trước, một năm sau cô bị Tô Tinh Vãn cùng cha mẹ nuôi hại chết, còn bị lột da dóc thịt!
Người xử lý hậu sự cho cô, báo thù cho cô là người đàn ông trên danh nghĩa của cô, thanh niên trí thức hung mãnh nhất Thập Lý thôn, Cố Uyên.
Mà ba mẹ Tô trước mắt là cha mẹ ruột của cô, Tô Cảnh Ngọc là anh ba ruột thịt của cô, bọn họ thiên vị cùng dung túng dẫn đến thiên kim giả Tô Tinh Vãn không hề e dè làm hại cô!
Trước khi Nhan Tư Tư sống lại, con trai đột nhiên bị sốt cao, Cố Uyên không biết đi đâu, trong túi Nhan Tư Tư không có tiền, liền vội vàng gào thét từ thôn Mười Dặm chạy đến Tô gia ở huyện thành, muốn hỏi cha mẹ ruột hỗ trợ chút tiền cho con trai đi khám bệnh.
Lúc cô đến, Tô gia chỉ có Tô Tinh Vãn ở nhà.
Tô Tinh Vãn móc ba mươi đồng nhét vào trong tay cô, khi nhìn thấy những người khác Tô gia trở về, bỗng nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi “vạch trần” Nhan Tư Tư không hỏi tự lấy, trộm lấy tiền trong nhà.
Nhan Tư Tư không cho phép đứa con gái tu hú chiếm tổ của mình vô khống cô, lúc này cô mới cãi nhau với Tô Tinh Vãn, thậm chí giơ tay muốn đánh Tô Tinh Vãn.
Người Tô gia vội vàng tới giữ chặt Nhan Tư Tư, không vui vì cô làm tổn thương Tô Tinh Vãn, mà Tô Tinh Vãn đột nhiên đứng không vững ngã về phía Nhan Tư Tư, nhân cơ hội đẩy Nhan Tư Tư một cái, hại trán cô đập vào khóe bàn ngất xỉu.
Nhan Tư Tư: “...”
Nhan Tư Tư nhìn Tô Cảnh Ngọc như nhìn kẻ ngốc.
Người Tô gia đều là đám thiểu năng trí tuệ.
Chính xác như vậy.
Bọn họ vô điều kiện sủng ái Tô Tinh Vãn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều cho rằng cô đang nhắm vào Tô Tinh Vãn.
Chỉ có điều này, họ vẫn cảm thấy cô ta rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro