Chương 30 - May Quần Áo Cho Cả Nhà
Màn Trả Thù Tàn...
2024-08-07 16:21:49
nhóm dịch: bánh bao
Thập lý thôn vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng yếu ớt cũng nghe rõ ràng, còn xen lẫn một ít tiếng ngáy cao thấp phập phồng.
Đi ước chừng mười phút, Nhan Tư Tư đi tới ngoài cửa Nhan gia, suy nghĩ chốc lát, cô quyết định không cạy cửa, mà trèo tường viện.
Cô ở Nhan gia sinh hoạt mười mấy năm, không chút xa lạ với cách bài trí trong đây, biết cha mẹ Nhan ở phòng nào, cô trực tiếp qua đó, từ không gian lấy ra đao rón rén cạy cửa.
Cha mẹ Nhan ngủ giống như heo chết, tiếng ngáy người này to hơn người kia, đại khái là có chút nhìn nhau chán ghét, hai vợ chồng đưa lưng về phía nhau ngủ.
Nhan Tư Tư có chút đau lòng lấy ra một ít thuốc mê cho bọn họ hút vào, cô đau lòng chính là đồ của mình. Thuốc mê này là thứ mà cô ở một thế giới nào đó khó khăn lấy được từ tuyệt thế thần y.
“Nhan Đại, Tôn Tố Phân! Hai người nợ tôi cái gì, tối nay trả lãi trước đi.”
Tay cầm dao rơi xuống, cô cắt tai trái của Tôn Tố Phân, suy nghĩ chốc lát, cô nắm lấy cằm của Nhan Đại buộc ông ta phải mở miệng trong hôn mê, bỏ nửa lỗ tai vào miệng ông ta..
Cảm thấy hai tay đã chạm vào hơi bẩn, Nhan Tư Tư thở dài trong bóng đêm, từ trong phòng lui ra khỏi bể nước không ngừng rửa tay, còn dùng nước rửa tay trong không gian.
Trước khi rời khỏi Nhan gia, dường như cô cảm thấy lãi suất này quá nhỏ, bỏ một ít thuốc nhuận tràng vào ấm đun nước của người nhan gia, còn cầm lưỡi liềm cũ nát của Nhan gia dính máu Tôn Tố Phân, nhét vào tay Nhan Đại.
Tôn Tố Phân là thủ phạm của việc đổi con, luôn âm thầm quan sát hướng đi của con gái ruột, vào năm Tô Tinh Vãn mười sáu tuổi. Hai mẹ con liền nhận nhau, bà ta cũng là tai mắt của Tô Tinh Vãn giám thị Nhan Tư Tư.
Nhan gia trọng nam khinh nữ là vì bà cụ Nhan, bà ta vốn cố chấp, ở nhà luôn chú trọng bối phận cùng giới tính, không cho phép cháu gái lên bàn ăn cơm.
Tôn Tố Phân vì thường nghe thành quen, thấy bà cụ Nhan đối xử với con gái út của mình cũng vô cùng tàn nhẫn, đối với Nhan Tư Tư càng tàn nhẫn, động thì đánh mắng, còn thường xuyên bỏ đói bọn họ, không cho phép bọn họ đọc sách, những việc bẩn thỉu mệt nhọc tất cả đều ném cho các cô.
Chỉ tiếc hai năm trước bà cụ Nhan đã về với đất mẹ rồi, ngược lại miễn rất nhiều tội.
Nghĩ tới đây, Nhan Tư Tư nhanh chóng về nhà.
Cô giơ tay lên đang muốn đẩy cửa viện ra, liền nghe thấy theo tiếng “két” vang lên, cửa từ bên trong bị mở ra.
Dưới ánh trăng nhạt nhẽo, Nhan Tư Tư ngơ ngác nhìn Cố Uyên đứng trong cửa.
Cố Uyên với tóc dài không tự giác nhíu mày, đưa tay kéo Nhan Tư Tư vào trong viện, thuận tay đóng cửa lại.
Lúc Nhan Tư Tư ra cửa anh liền phát hiện ra, chỉ là lo lắng cô sẽ phản cảm không theo dõi cô đi ra ngoài, mà vẫn luôn đứng trong viện chờ cô, sợ cô cứ như vậy đi, lại sợ cô bị người khác bắt nạt, còn sợ cô sẽ lạnh.
Nhan Tư Tư há miệng muốn giải thích với Cố Uyên hai câu, lại thấy anh buồn bực không lên tiếng xoay người đi vào trong phòng, vội vàng kéo góc áo anh lại.
“Anh Uyên, anh không tò mò em vừa đi đâu, đi làm gì sao?”
Cố Uyên luôn cảm thấy Nhan Tư Tư trở nên vô cùng cổ quái, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, vẫn là đôi mắt to như nước, nhưng anh bỗng có cảm giác khác.
Thập lý thôn vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng yếu ớt cũng nghe rõ ràng, còn xen lẫn một ít tiếng ngáy cao thấp phập phồng.
Đi ước chừng mười phút, Nhan Tư Tư đi tới ngoài cửa Nhan gia, suy nghĩ chốc lát, cô quyết định không cạy cửa, mà trèo tường viện.
Cô ở Nhan gia sinh hoạt mười mấy năm, không chút xa lạ với cách bài trí trong đây, biết cha mẹ Nhan ở phòng nào, cô trực tiếp qua đó, từ không gian lấy ra đao rón rén cạy cửa.
Cha mẹ Nhan ngủ giống như heo chết, tiếng ngáy người này to hơn người kia, đại khái là có chút nhìn nhau chán ghét, hai vợ chồng đưa lưng về phía nhau ngủ.
Nhan Tư Tư có chút đau lòng lấy ra một ít thuốc mê cho bọn họ hút vào, cô đau lòng chính là đồ của mình. Thuốc mê này là thứ mà cô ở một thế giới nào đó khó khăn lấy được từ tuyệt thế thần y.
“Nhan Đại, Tôn Tố Phân! Hai người nợ tôi cái gì, tối nay trả lãi trước đi.”
Tay cầm dao rơi xuống, cô cắt tai trái của Tôn Tố Phân, suy nghĩ chốc lát, cô nắm lấy cằm của Nhan Đại buộc ông ta phải mở miệng trong hôn mê, bỏ nửa lỗ tai vào miệng ông ta..
Cảm thấy hai tay đã chạm vào hơi bẩn, Nhan Tư Tư thở dài trong bóng đêm, từ trong phòng lui ra khỏi bể nước không ngừng rửa tay, còn dùng nước rửa tay trong không gian.
Trước khi rời khỏi Nhan gia, dường như cô cảm thấy lãi suất này quá nhỏ, bỏ một ít thuốc nhuận tràng vào ấm đun nước của người nhan gia, còn cầm lưỡi liềm cũ nát của Nhan gia dính máu Tôn Tố Phân, nhét vào tay Nhan Đại.
Tôn Tố Phân là thủ phạm của việc đổi con, luôn âm thầm quan sát hướng đi của con gái ruột, vào năm Tô Tinh Vãn mười sáu tuổi. Hai mẹ con liền nhận nhau, bà ta cũng là tai mắt của Tô Tinh Vãn giám thị Nhan Tư Tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan gia trọng nam khinh nữ là vì bà cụ Nhan, bà ta vốn cố chấp, ở nhà luôn chú trọng bối phận cùng giới tính, không cho phép cháu gái lên bàn ăn cơm.
Tôn Tố Phân vì thường nghe thành quen, thấy bà cụ Nhan đối xử với con gái út của mình cũng vô cùng tàn nhẫn, đối với Nhan Tư Tư càng tàn nhẫn, động thì đánh mắng, còn thường xuyên bỏ đói bọn họ, không cho phép bọn họ đọc sách, những việc bẩn thỉu mệt nhọc tất cả đều ném cho các cô.
Chỉ tiếc hai năm trước bà cụ Nhan đã về với đất mẹ rồi, ngược lại miễn rất nhiều tội.
Nghĩ tới đây, Nhan Tư Tư nhanh chóng về nhà.
Cô giơ tay lên đang muốn đẩy cửa viện ra, liền nghe thấy theo tiếng “két” vang lên, cửa từ bên trong bị mở ra.
Dưới ánh trăng nhạt nhẽo, Nhan Tư Tư ngơ ngác nhìn Cố Uyên đứng trong cửa.
Cố Uyên với tóc dài không tự giác nhíu mày, đưa tay kéo Nhan Tư Tư vào trong viện, thuận tay đóng cửa lại.
Lúc Nhan Tư Tư ra cửa anh liền phát hiện ra, chỉ là lo lắng cô sẽ phản cảm không theo dõi cô đi ra ngoài, mà vẫn luôn đứng trong viện chờ cô, sợ cô cứ như vậy đi, lại sợ cô bị người khác bắt nạt, còn sợ cô sẽ lạnh.
Nhan Tư Tư há miệng muốn giải thích với Cố Uyên hai câu, lại thấy anh buồn bực không lên tiếng xoay người đi vào trong phòng, vội vàng kéo góc áo anh lại.
“Anh Uyên, anh không tò mò em vừa đi đâu, đi làm gì sao?”
Cố Uyên luôn cảm thấy Nhan Tư Tư trở nên vô cùng cổ quái, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, vẫn là đôi mắt to như nước, nhưng anh bỗng có cảm giác khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro