Tn 70: Tay Cầm Chục Tỷ Vật Tư Trêu Ghẹo Ngây Thơ Tháo Hán
Chương 1
2024-10-16 18:21:28
Diệp Thanh Thanh nằm mơ một giấc, trong mơ đói đến nỗi cuối cùng cô bị đánh thức bởi cơn đói ấy.
"Đói quá..." Cô nhắm mắt, mơ màng đưa tay xuống dưới gối định lấy điện thoại để gọi đồ ăn.
Nhưng cô lại chạm phải một thứ gì đó lông lá, xuống thêm chút nữa thì dường như là... cơ ngực? Diệp Thanh Thanh giật bắn người, tay dừng ngay lập tức. Sao lại có đàn ông trên giường của mình?!
Trong phòng tối đen như mực, không, đây không phải phòng cô! Phòng của cô, dù là nửa đêm, cửa sổ vẫn luôn có ánh sáng từ đường phố bên ngoài lọt vào. Vậy là cô bị bắt cóc ư?
"Diệp Thanh Thanh, ngươi phát điên gì vậy?" Giọng một người đàn ông vang lên khi bị cô sờ soạng lung tung, hắn bật dậy tìm chiếc đèn dầu cạnh giường.
Dưới ánh đèn mờ, Diệp Thanh Thanh lúc này đang điên cuồng tự đấm đầu mình, trông có vẻ rất khó chịu. Hắn không hỏi gì thêm, vì cô nàng này không chừng lại đang nổi cơn gì đó không đâu vào đâu.
Diệp Thanh Thanh trong cơn đau đầu mơ hồ dần hiểu rõ tình hình trước mắt. Một loạt ký ức xa lạ mà quen thuộc không thuộc về cô ập vào đầu.
Một lúc sau, cô mới nhận ra sự thật: Vì một trận ốm mà cô đã chết.
Giờ đây, cô không bị bắt cóc. Cô đã xuyên không vào một quyển tiểu thuyết mà cô từng đọc đi đọc lại nhiều lần. Trớ trêu thay, cô lại nhập vai vào cô em gái độc ác Diệp Thanh Thanh, cùng tên với mình, trong cuốn truyện ấy.
Khi đọc truyện, cô còn bực tức mắng thầm cả ngàn lần: "Cái tên dễ thương như vậy sao lại có thể là một nhân vật phản diện?" Cô đã nhiều lần nhắn tin cho tác giả xin đổi tên nhân vật, nhưng tất cả đều không có hồi âm.
Và người đàn ông trước mặt cô bây giờ chính là chồng cô, Lâm Viễn.
Diệp Thanh Thanh trong truyện ham ăn biếng làm, nổi tiếng khắp nơi. Mẹ cô, bằng cách vừa lừa vừa dỗ, đã khiến mẹ của Lâm Viễn đồng ý cuộc hôn nhân này. Dĩ nhiên, còn có sự "giúp sức" của chị cô, Diệp Thi Ý, người đã sắp đặt để Lâm Viễn vô tình nhìn thấy Diệp Thanh Thanh khi cô đang tắm. Sau chuyện đó, dù Lâm gia không muốn cũng phải chấp nhận hôn sự.
Không có cách nào khác, vì đây là tiểu thuyết sảng văn. Nữ chính bên ngoài ôn nhu, lương thiện, nhưng trong thâm tâm lại rất độc ác, và không thiếu thủ đoạn để đối phó với cô em gái này. Diệp Thanh Thanh, với vai trò là phản diện, dĩ nhiên không có kết cục tốt đẹp, người đọc đều hả hê khi cô gặp quả báo.
Còn về Lâm Viễn, trong truyện miêu tả hắn là một người thật thà, cần cù, chịu khó. Nhưng tiếc thay, nhân vật gốc lại coi thường hắn, cảm thấy hắn chỉ có sức lực mà không có giá trị gì khác, vì vậy luôn khinh rẻ hắn. Cuối cùng, cô ta thậm chí còn ra tay đầu độc giết chết hắn. Sau khi sự việc bại lộ, cô ta không chỉ bị cả làng nguyền rủa mà còn bị kết án tử hình. Đến trước khi chết, Diệp Thanh Thanh vẫn còn thương nhớ Tiêu Tuấn Dật, người đàn ông mà cô yêu thầm.
Lâm Viễn nhìn Diệp Thanh Thanh đang ngây ra. Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt cô hiện lên dịu dàng, xinh đẹp, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Nhớ đến bàn tay mềm mại của cô khi nãy... Dù gì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, nghĩ tới đây, Lâm Viễn không khỏi nuốt nước miếng.
"Ta đói quá," Diệp Thanh Thanh nói, giọng yếu ớt đầy đáng thương.
Lâm Viễn lắc đầu, trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình. Vừa rồi hắn còn mơ mộng viển vông cái gì vậy? Rõ ràng là nữ nhân này đang giả vờ đáng thương để hắn phải dậy giữa đêm lo cho cô ăn uống thôi.
Dựa vào ký ức, Diệp Thanh Thanh biết trong nhà vẫn còn ít khoai lang đỏ, cô định xuống giường tự làm chút gì đó ăn, vì cô đói đến mức không thể nào ngủ được.
Nhưng chưa kịp hành động, Lâm Viễn đã lục tục bước xuống giường, đi thẳng vào bếp.
Hắn vừa rời đi, Diệp Thanh Thanh ngồi dậy, dưới ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy giữa giường có một thanh trúc dựng đứng – đó là "vĩ tuyến 38" mà nguyên chủ đã lập ra. Hai người kết hôn đã nửa năm, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ để Lâm Viễn chạm vào mình. Cô ta luôn giữ tấm lòng thủy chung với nam chính Tiêu Tuấn Dật và quyết tâm giữ gìn "trinh tiết" cho hắn.
"Đói quá..." Cô nhắm mắt, mơ màng đưa tay xuống dưới gối định lấy điện thoại để gọi đồ ăn.
Nhưng cô lại chạm phải một thứ gì đó lông lá, xuống thêm chút nữa thì dường như là... cơ ngực? Diệp Thanh Thanh giật bắn người, tay dừng ngay lập tức. Sao lại có đàn ông trên giường của mình?!
Trong phòng tối đen như mực, không, đây không phải phòng cô! Phòng của cô, dù là nửa đêm, cửa sổ vẫn luôn có ánh sáng từ đường phố bên ngoài lọt vào. Vậy là cô bị bắt cóc ư?
"Diệp Thanh Thanh, ngươi phát điên gì vậy?" Giọng một người đàn ông vang lên khi bị cô sờ soạng lung tung, hắn bật dậy tìm chiếc đèn dầu cạnh giường.
Dưới ánh đèn mờ, Diệp Thanh Thanh lúc này đang điên cuồng tự đấm đầu mình, trông có vẻ rất khó chịu. Hắn không hỏi gì thêm, vì cô nàng này không chừng lại đang nổi cơn gì đó không đâu vào đâu.
Diệp Thanh Thanh trong cơn đau đầu mơ hồ dần hiểu rõ tình hình trước mắt. Một loạt ký ức xa lạ mà quen thuộc không thuộc về cô ập vào đầu.
Một lúc sau, cô mới nhận ra sự thật: Vì một trận ốm mà cô đã chết.
Giờ đây, cô không bị bắt cóc. Cô đã xuyên không vào một quyển tiểu thuyết mà cô từng đọc đi đọc lại nhiều lần. Trớ trêu thay, cô lại nhập vai vào cô em gái độc ác Diệp Thanh Thanh, cùng tên với mình, trong cuốn truyện ấy.
Khi đọc truyện, cô còn bực tức mắng thầm cả ngàn lần: "Cái tên dễ thương như vậy sao lại có thể là một nhân vật phản diện?" Cô đã nhiều lần nhắn tin cho tác giả xin đổi tên nhân vật, nhưng tất cả đều không có hồi âm.
Và người đàn ông trước mặt cô bây giờ chính là chồng cô, Lâm Viễn.
Diệp Thanh Thanh trong truyện ham ăn biếng làm, nổi tiếng khắp nơi. Mẹ cô, bằng cách vừa lừa vừa dỗ, đã khiến mẹ của Lâm Viễn đồng ý cuộc hôn nhân này. Dĩ nhiên, còn có sự "giúp sức" của chị cô, Diệp Thi Ý, người đã sắp đặt để Lâm Viễn vô tình nhìn thấy Diệp Thanh Thanh khi cô đang tắm. Sau chuyện đó, dù Lâm gia không muốn cũng phải chấp nhận hôn sự.
Không có cách nào khác, vì đây là tiểu thuyết sảng văn. Nữ chính bên ngoài ôn nhu, lương thiện, nhưng trong thâm tâm lại rất độc ác, và không thiếu thủ đoạn để đối phó với cô em gái này. Diệp Thanh Thanh, với vai trò là phản diện, dĩ nhiên không có kết cục tốt đẹp, người đọc đều hả hê khi cô gặp quả báo.
Còn về Lâm Viễn, trong truyện miêu tả hắn là một người thật thà, cần cù, chịu khó. Nhưng tiếc thay, nhân vật gốc lại coi thường hắn, cảm thấy hắn chỉ có sức lực mà không có giá trị gì khác, vì vậy luôn khinh rẻ hắn. Cuối cùng, cô ta thậm chí còn ra tay đầu độc giết chết hắn. Sau khi sự việc bại lộ, cô ta không chỉ bị cả làng nguyền rủa mà còn bị kết án tử hình. Đến trước khi chết, Diệp Thanh Thanh vẫn còn thương nhớ Tiêu Tuấn Dật, người đàn ông mà cô yêu thầm.
Lâm Viễn nhìn Diệp Thanh Thanh đang ngây ra. Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt cô hiện lên dịu dàng, xinh đẹp, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Nhớ đến bàn tay mềm mại của cô khi nãy... Dù gì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, nghĩ tới đây, Lâm Viễn không khỏi nuốt nước miếng.
"Ta đói quá," Diệp Thanh Thanh nói, giọng yếu ớt đầy đáng thương.
Lâm Viễn lắc đầu, trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình. Vừa rồi hắn còn mơ mộng viển vông cái gì vậy? Rõ ràng là nữ nhân này đang giả vờ đáng thương để hắn phải dậy giữa đêm lo cho cô ăn uống thôi.
Dựa vào ký ức, Diệp Thanh Thanh biết trong nhà vẫn còn ít khoai lang đỏ, cô định xuống giường tự làm chút gì đó ăn, vì cô đói đến mức không thể nào ngủ được.
Nhưng chưa kịp hành động, Lâm Viễn đã lục tục bước xuống giường, đi thẳng vào bếp.
Hắn vừa rời đi, Diệp Thanh Thanh ngồi dậy, dưới ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy giữa giường có một thanh trúc dựng đứng – đó là "vĩ tuyến 38" mà nguyên chủ đã lập ra. Hai người kết hôn đã nửa năm, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ để Lâm Viễn chạm vào mình. Cô ta luôn giữ tấm lòng thủy chung với nam chính Tiêu Tuấn Dật và quyết tâm giữ gìn "trinh tiết" cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro