Tn 70: Tay Cầm Chục Tỷ Vật Tư Trêu Ghẹo Ngây Thơ Tháo Hán
Chương 27
2024-10-16 18:21:28
Diệp Thanh Thanh đưa tay nhận tiền, nhưng phải kéo giật vài cái mới rút được ra khỏi tay Dương Thục Phân.
Xung quanh, những người xem náo nhiệt đều vỗ tay hưởng ứng. Cuối cùng, Dương Thục Phân đã phải cúi đầu. Mọi người đều tự hỏi liệu sau này bà ta còn dám kiêu căng như trước không.
Xử lý xong chuyện này, đội trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thôi được rồi, việc này coi như giải quyết xong. Các ngươi vốn là người một nhà, sau này nên sống hòa thuận hơn. Hôm nay mọi người đều chứng kiến, nếu sau này còn đánh nhau gây chuyện, hãy chuẩn bị tiền trước đi.”
Mặt Dương Thục Phân tái mét, rồi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Sau khi bồi thường xong, nhà Lâm Viễn cũng không nán lại nữa, đội trưởng cũng rời đi. Lâm Kiến Quân không hề giữ ông ta ở lại ăn cơm trưa, và đám người tụ tập xem náo nhiệt cũng dần tản ra.
Khi sân đã vắng người, Dương Thục Phân tức tối nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Một lũ nghèo kiết xác, cầm 200 đồng đi mà mua quan tài!”
Bốp!
Lâm Kiến Quân tát mạnh vào mặt Dương Thục Phân: “Nhìn cái bộ dạng chanh chua của ngươi kìa, còn chưa đủ mất mặt sao?”
Dương Thục Phân sững sờ, ôm mặt: “Ngươi dám đánh ta?”
Lâm Kiến Quân không thèm đáp, quay lưng đi vào phòng tìm chút yên tĩnh.
Nước mắt Dương Thục Phân lặng lẽ chảy xuống. Bà tự hỏi mình đã làm gì sai, sao lại bị coi là "chanh chua"? Lúc trước, khi chia tài sản, chính bà tranh giành cho nhà mình, Lâm Kiến Quân cũng đâu có phản đối?
Nhờ sự "chanh chua" của bà mà gia đình mới khá lên một chút, vậy mà giờ đây lại bị chính người trong nhà chê trách. Bà làm mọi thứ cũng chỉ vì lo cho nhà, vì sinh cho Lâm Kiến Quân một đứa con trai, nhưng kết quả lại thành kẻ bị chỉ trích.
Tưởng Đệ bước tới an ủi: “Mẹ, ngươi đừng khóc.”
Không ngờ Dương Thục Phân lập tức đẩy mạnh cô ngã xuống đất: “Đều tại các ngươi, đứa nào cũng là đồ vô dụng, chỉ biết khiến ta mất tiền.”
Đứa nhỏ nhất, Niệm Đệ, đứng nép sang một bên, không dám hé răng. Còn Dẫn Đệ, đứng nhìn Tưởng Đệ, chỉ thầm nghĩ rằng cô ấy đáng bị vậy, biết mẹ đang bực mà còn xông vào.
Lâm Viễn cõng Diệp Thanh Thanh về đến nhà, rồi mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Tô Hàng Tử cùng đám huynh đệ cũng theo về nhà bọn họ.
Trương Thúy Nga định giữ mọi người ở lại ăn cơm, nhưng Tô Hàng Tử tự biết người đông ăn uống sẽ tốn kém, nên khéo léo từ chối.
Vừa dẫn anh em ra tới cổng, Lâm Viễn liền chạy tới.
“Có chuyện gì à?” Tô Hàng Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Viễn, lo rằng chuyện vẫn chưa xong.
Lâm Viễn tiến lại gần, ghé vào tai Tô Hàng Tử thì thầm: “Ngươi có biết ai bán giáp tự quần không?”
Tô Hàng Tử ngạc nhiên, chưa từng nghe đến món đồ đó: “Ta không có, nhưng lần tới nhập hàng ta sẽ hỏi giúp ngươi.”
Lâm Viễn gật đầu cảm ơn.
Diệp Thanh Thanh về đến nhà, nắm chặt số tiền 200 đồng trong tay, lòng vui như mở hội.
Cô nghĩ bụng, mình có thể tìm một lý do để vào thành phố, rồi sẽ tiện đường lấy đồ từ không gian ra. Trước tiên, phải sắm sửa vài bộ quần áo mới cho mọi người trong nhà. Lâm Viễn cao ráo, tuấn tú, mặc đồ mới vào chắc chắn sẽ rất đẹp.
Ngoài ra, có thể mua một chiếc xe đạp để tiện việc đi lại giữa làng và thành phố. Nhưng Diệp Thanh Thanh biết, lúc này không thể quá phô trương, phải đợi thêm một thời gian nữa rồi mới tính. Nếu không, mà để Dương Thục Phân biết được số tiền đền bù bị cô dùng để mua những thứ này, lại sinh ra thêm chuyện.
Ai, xuyên không thật là khổ. Rõ ràng trong tay có nhiều vật tư như vậy, nhưng muốn dùng lại không dám, nhất là khi thế giới này còn có một nữ chính xuyên không nữa. Nếu không cẩn thận, mình rất dễ bị phát hiện.
Đang miên man suy nghĩ, Diệp Thanh Thanh bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Hình như lại có người tới nhà.
Cô lắng tai nghe, hình như đó là người nhà mẹ đẻ của nguyên chủ.
Xung quanh, những người xem náo nhiệt đều vỗ tay hưởng ứng. Cuối cùng, Dương Thục Phân đã phải cúi đầu. Mọi người đều tự hỏi liệu sau này bà ta còn dám kiêu căng như trước không.
Xử lý xong chuyện này, đội trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thôi được rồi, việc này coi như giải quyết xong. Các ngươi vốn là người một nhà, sau này nên sống hòa thuận hơn. Hôm nay mọi người đều chứng kiến, nếu sau này còn đánh nhau gây chuyện, hãy chuẩn bị tiền trước đi.”
Mặt Dương Thục Phân tái mét, rồi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Sau khi bồi thường xong, nhà Lâm Viễn cũng không nán lại nữa, đội trưởng cũng rời đi. Lâm Kiến Quân không hề giữ ông ta ở lại ăn cơm trưa, và đám người tụ tập xem náo nhiệt cũng dần tản ra.
Khi sân đã vắng người, Dương Thục Phân tức tối nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Một lũ nghèo kiết xác, cầm 200 đồng đi mà mua quan tài!”
Bốp!
Lâm Kiến Quân tát mạnh vào mặt Dương Thục Phân: “Nhìn cái bộ dạng chanh chua của ngươi kìa, còn chưa đủ mất mặt sao?”
Dương Thục Phân sững sờ, ôm mặt: “Ngươi dám đánh ta?”
Lâm Kiến Quân không thèm đáp, quay lưng đi vào phòng tìm chút yên tĩnh.
Nước mắt Dương Thục Phân lặng lẽ chảy xuống. Bà tự hỏi mình đã làm gì sai, sao lại bị coi là "chanh chua"? Lúc trước, khi chia tài sản, chính bà tranh giành cho nhà mình, Lâm Kiến Quân cũng đâu có phản đối?
Nhờ sự "chanh chua" của bà mà gia đình mới khá lên một chút, vậy mà giờ đây lại bị chính người trong nhà chê trách. Bà làm mọi thứ cũng chỉ vì lo cho nhà, vì sinh cho Lâm Kiến Quân một đứa con trai, nhưng kết quả lại thành kẻ bị chỉ trích.
Tưởng Đệ bước tới an ủi: “Mẹ, ngươi đừng khóc.”
Không ngờ Dương Thục Phân lập tức đẩy mạnh cô ngã xuống đất: “Đều tại các ngươi, đứa nào cũng là đồ vô dụng, chỉ biết khiến ta mất tiền.”
Đứa nhỏ nhất, Niệm Đệ, đứng nép sang một bên, không dám hé răng. Còn Dẫn Đệ, đứng nhìn Tưởng Đệ, chỉ thầm nghĩ rằng cô ấy đáng bị vậy, biết mẹ đang bực mà còn xông vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Viễn cõng Diệp Thanh Thanh về đến nhà, rồi mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Tô Hàng Tử cùng đám huynh đệ cũng theo về nhà bọn họ.
Trương Thúy Nga định giữ mọi người ở lại ăn cơm, nhưng Tô Hàng Tử tự biết người đông ăn uống sẽ tốn kém, nên khéo léo từ chối.
Vừa dẫn anh em ra tới cổng, Lâm Viễn liền chạy tới.
“Có chuyện gì à?” Tô Hàng Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Viễn, lo rằng chuyện vẫn chưa xong.
Lâm Viễn tiến lại gần, ghé vào tai Tô Hàng Tử thì thầm: “Ngươi có biết ai bán giáp tự quần không?”
Tô Hàng Tử ngạc nhiên, chưa từng nghe đến món đồ đó: “Ta không có, nhưng lần tới nhập hàng ta sẽ hỏi giúp ngươi.”
Lâm Viễn gật đầu cảm ơn.
Diệp Thanh Thanh về đến nhà, nắm chặt số tiền 200 đồng trong tay, lòng vui như mở hội.
Cô nghĩ bụng, mình có thể tìm một lý do để vào thành phố, rồi sẽ tiện đường lấy đồ từ không gian ra. Trước tiên, phải sắm sửa vài bộ quần áo mới cho mọi người trong nhà. Lâm Viễn cao ráo, tuấn tú, mặc đồ mới vào chắc chắn sẽ rất đẹp.
Ngoài ra, có thể mua một chiếc xe đạp để tiện việc đi lại giữa làng và thành phố. Nhưng Diệp Thanh Thanh biết, lúc này không thể quá phô trương, phải đợi thêm một thời gian nữa rồi mới tính. Nếu không, mà để Dương Thục Phân biết được số tiền đền bù bị cô dùng để mua những thứ này, lại sinh ra thêm chuyện.
Ai, xuyên không thật là khổ. Rõ ràng trong tay có nhiều vật tư như vậy, nhưng muốn dùng lại không dám, nhất là khi thế giới này còn có một nữ chính xuyên không nữa. Nếu không cẩn thận, mình rất dễ bị phát hiện.
Đang miên man suy nghĩ, Diệp Thanh Thanh bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Hình như lại có người tới nhà.
Cô lắng tai nghe, hình như đó là người nhà mẹ đẻ của nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro