[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Chi Bằng Mày Cứ...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
Diệp Tuệ Tuệ ở gần đó thấy học sinh lớp mình thích Diệp Mộc Tê như vậy, lại còn khen ngợi Diệp Mộc Tê, điều này khiến cô ta tức đến mức cảm thấy tim như ngừng đập.
“Không phải em nói là muốn tán gẫu sao? Đi thôi.”
Không được, ở đây nghe những lời người khác khen Diệp Mộc Tê xinh đẹp, cô ta chỉ sợ là sẽ phát nổ ngay tại đây mất!
Trấn Bát Đạt có một con sông nhỏ tên là sông Quan Âm, đầu tháng này vừa có mấy cơn mưa lớn khiến nước sông dâng cao, dòng nước chảy xiết.
Trong lòng Diệp Tuệ Tuệ đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, cũng chỉ là đi theo Diệp Mộc Tê, lúc này đi tới gần sông Quan Âm, nghe thấy tiếng nước chảy xiết, Diệp Tuệ Tuệ chợt tỉnh ngộ.
Con bé này!
Cô ta muốn báo thù chuyện lần trước mình đẩy cô ta xuống sông sao?
Đúng là một người phụ nữ bụng dạ nham hiểm!
Bây giờ là lúc chập tối, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, những con đường gần xung quanh sông Quan Âm không một bóng người qua lại.
Nếu như thật sự bị đẩy xuống sông thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy.
“Diệp… Diệp Mộc Tê, em muốn là gì?” Diệp Tuệ Tuệ lập tức có chút lo sợ, lời nói hơi run run.
“Chị không cần phải lo.” Nhìn thấy phản ứng của cô ta, Diệp Mộc Tê đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Em chỉ muốn hỏi chị, tốt hôm qua có phải chị đã đi tìm Dung Cảnh Thần không.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Diệp Tuệ Tuệ liếm môi, Diệp Mộc Tê đột nhiên tới bên bờ con sông nhỏ này, cô ta còn tưởng rằng là tìm cô ta để truy cứu chuyện bị rơi xuống sông lúc trước.
“Đúng là tao tới tìm trung đoàn trưởng Dung.” Diệp Tuệ Tuệ cũng không định giấu chuyện mình đi tìm Dung Cảnh Thần: “Tao nghĩ, bản thân mày là người như thế nào trong lòng mày có lẽ biết rõ hơn ai hết, tao chỉ không muốn trung đoàn trưởng Dung đưa một thứ bỏ đi hoàn toàn không có tác dụng tới quân khu thôi, sẽ khiến trấn Bát Đạt chúng ta phải xấu hổ!”
Dù sao thì Diệp Mộc Tê cũng sẽ rời đi, Diệp Tuệ Tuệ cũng chẳng buồn duy trì ‘tình chị em’ giả tạo trước đây.
Nhìn những lời lẽ nghiêm túc của Diệp Tuệ Tuệ, Diệp Mộc Tê bỗng nhiên mỉm cười.
“Nhưng mà tôi nói này, chồng tôi còn không quan tâm thì một người ngoài cuộc như chị cần gì phải như vậy?” Diệp Mộc Tê châm biếm.
Nói tới nói lui thì chẳng phải là Diệp Tuệ Tuệ không muốn để Dung Cảnh Thần đưa có tới quân khu hay sao, lại còn đưa ra nhiều lý do để hợp lý hóa như vậy, một thị trấn nhỏ bé như vậy, người ta có khả năng là đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
Diệp Tuệ Tuệ: “...”
Mẹ nó!
Cô ta lại còn thật sự tan nát cõi lòng nữa chứ!
“Trung đoàn trưởng Dung căn bản không thích mày!” Diệp Tuệ Tuệ thở hổn hển nói.
“Tôi biết chứ, nhưng tôi và anh ấy đã đăng ký kết hôn và là vợ chồng chính thức rồi.” Diệp Một Tê nhấn mạnh, đồng thời ánh mắt khẽ lướt qua Diệp Tuệ Tuệ: “Nếu chị thật sự thiếu đàn ông thì tự mình đi tìm, đừng có mà đến tìm đàn ông đã có vợ nữa, chị không sợ làm mất mặt trấn Bát Đạt sao?”
“Không phải em nói là muốn tán gẫu sao? Đi thôi.”
Không được, ở đây nghe những lời người khác khen Diệp Mộc Tê xinh đẹp, cô ta chỉ sợ là sẽ phát nổ ngay tại đây mất!
Trấn Bát Đạt có một con sông nhỏ tên là sông Quan Âm, đầu tháng này vừa có mấy cơn mưa lớn khiến nước sông dâng cao, dòng nước chảy xiết.
Trong lòng Diệp Tuệ Tuệ đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, cũng chỉ là đi theo Diệp Mộc Tê, lúc này đi tới gần sông Quan Âm, nghe thấy tiếng nước chảy xiết, Diệp Tuệ Tuệ chợt tỉnh ngộ.
Con bé này!
Cô ta muốn báo thù chuyện lần trước mình đẩy cô ta xuống sông sao?
Đúng là một người phụ nữ bụng dạ nham hiểm!
Bây giờ là lúc chập tối, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, những con đường gần xung quanh sông Quan Âm không một bóng người qua lại.
Nếu như thật sự bị đẩy xuống sông thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy.
“Diệp… Diệp Mộc Tê, em muốn là gì?” Diệp Tuệ Tuệ lập tức có chút lo sợ, lời nói hơi run run.
“Chị không cần phải lo.” Nhìn thấy phản ứng của cô ta, Diệp Mộc Tê đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Em chỉ muốn hỏi chị, tốt hôm qua có phải chị đã đi tìm Dung Cảnh Thần không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra là vì chuyện này.
Diệp Tuệ Tuệ liếm môi, Diệp Mộc Tê đột nhiên tới bên bờ con sông nhỏ này, cô ta còn tưởng rằng là tìm cô ta để truy cứu chuyện bị rơi xuống sông lúc trước.
“Đúng là tao tới tìm trung đoàn trưởng Dung.” Diệp Tuệ Tuệ cũng không định giấu chuyện mình đi tìm Dung Cảnh Thần: “Tao nghĩ, bản thân mày là người như thế nào trong lòng mày có lẽ biết rõ hơn ai hết, tao chỉ không muốn trung đoàn trưởng Dung đưa một thứ bỏ đi hoàn toàn không có tác dụng tới quân khu thôi, sẽ khiến trấn Bát Đạt chúng ta phải xấu hổ!”
Dù sao thì Diệp Mộc Tê cũng sẽ rời đi, Diệp Tuệ Tuệ cũng chẳng buồn duy trì ‘tình chị em’ giả tạo trước đây.
Nhìn những lời lẽ nghiêm túc của Diệp Tuệ Tuệ, Diệp Mộc Tê bỗng nhiên mỉm cười.
“Nhưng mà tôi nói này, chồng tôi còn không quan tâm thì một người ngoài cuộc như chị cần gì phải như vậy?” Diệp Mộc Tê châm biếm.
Nói tới nói lui thì chẳng phải là Diệp Tuệ Tuệ không muốn để Dung Cảnh Thần đưa có tới quân khu hay sao, lại còn đưa ra nhiều lý do để hợp lý hóa như vậy, một thị trấn nhỏ bé như vậy, người ta có khả năng là đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
Diệp Tuệ Tuệ: “...”
Mẹ nó!
Cô ta lại còn thật sự tan nát cõi lòng nữa chứ!
“Trung đoàn trưởng Dung căn bản không thích mày!” Diệp Tuệ Tuệ thở hổn hển nói.
“Tôi biết chứ, nhưng tôi và anh ấy đã đăng ký kết hôn và là vợ chồng chính thức rồi.” Diệp Một Tê nhấn mạnh, đồng thời ánh mắt khẽ lướt qua Diệp Tuệ Tuệ: “Nếu chị thật sự thiếu đàn ông thì tự mình đi tìm, đừng có mà đến tìm đàn ông đã có vợ nữa, chị không sợ làm mất mặt trấn Bát Đạt sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro