[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Người Chồng Bị...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
"Đã hạ sốt rồi mà sao vẫn chưa tỉnh, đã ba ngày rồi..."
"Tê Tê à, sao mà con ngốc thế chứ? Dù có làm ầm ĩ ly dị thì cũng không đến mức nhảy sông chứ!"
"Nếu co không may xảy ra chuyện bất trắc gì thì cha mẹ phải sống thế nào đây?"
Trong cơn hôn mê, Diệp Mộc Tê nghe thấy âm thanh xa lạ vang bên tai, cùng với mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Cô chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng ập vào mắt khiến cô nhìn không quá rõ. Chờ đến lúc thích nghi với ánh sáng xong, đập vào mắt cô là một người phụ nữ mặc dù đã khá lớn tuổi nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.
"Tê Tê con tỉnh rồi sao? Con cảm thấy thế nào rồi, có thấy không khỏe ở đâu không?" Hạ Anh thấy Diệp Mộc Tê mở mắt nên bèn mở lời hỏi.
"Tôi..." Diệp Mộc Tê lên tiếng, giọng cô khàn khàn, hơn nữa cổ họng còn sưng đau nhức giống như bị con dao nhỏ rạch qua vậy. Cô vừa thốt ra một chữ thôi nhưng đã đau đến mức không nói tiếp được.
"Đừng vội đừng vội, uống chút nước trước đi." Hạ Anh vội vàng đưa một chén nước qua cho cô, đặt bên miệng cô rồi đút cho cô uống.
Diệp Mộc Tê nhìn thấy bà ấy cầm một chén nước tráng nén rất cổ đưa sang, thậm chí còn có chút tróc sơn nữa... Nhưng mà bây giờ miệng lưỡi cô khô khốc nên bèn uống hơn nửa chén nước ấm.
Sau khi uống xong cổ họng cô cũng đỡ hơn một chút, cô bắt đầu tiếp nhận ký ức trong đầu mình.
Hiện tại cô đang xuyên vào một cô gí cùng tên cùng họ ở huyện Giang Thành của niên đại 80, 20 tuổi, đã kết hô. Mẹ của nguyên chủ là thanh niên tri thức ở nông thôn, là người xinh đẹp nhất trong đám người kia. Cha Diệp là công chức làm ở xưởng sắt thép, mẹ thì làm ở công xưởng, điều kiện của vợ chồng công nhân cũng rất khả khẩm. Cũng chính vì vậy nên từ nhỏ nguyên chủ đã được cưng chiều trở thành phế vật, cấp ba cũng không học mà ở nhà chơi.
Ở thời điểm này năm ngoái, nguyên chủ để ý một quân nhân về trấn thăm người thân, thế là nguyên chủ bèn quyết cua cho bằng được để ở bên người ta!
Quân nhân đó không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy là một cô gái rất ngu xuẩn, trông không làm ăn được gì cả. Nhưng nguyên chủ không từ bỏ ý định, còn tự biên tự diễn một màn, trần truồng khoác ga giường chạy đến nhà anh, lúc ấy bị hàng xóm nhìn thấy... Danh tiếng của Diệp Mộc Tê bị mất, anh trai quân nhân đành phải báo cáo lên cấp trên để kịp cưới. Hai người lĩnh chứng trước, sau đó anh bỏ lại cô ấy để trở về chiến khu Hoa Bắc.
Bây giờ đã một năm trôi qua, anh trai quân nhân vẫn chưa về nhà, không ít người trong trấn đồn rằng mối hôn sự này của hai người bọn họ hỏng rồi. Thế là nguyên chủ thương tâm quá độ, nghĩ quẩn chạy đi nhảy sông. Sau đó cô ấy được người ta vớt lên, sốt cao đã mấy ngày, chắc là cpu nóng quá rồi nên cô mới xuyên vào được đây.
Nội tâm Diệp Mộc Tê vừa tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ kiểu: WTF?!
Con mẹ nó đây là kịch bản gì vậy.
"Tê Tê à, sao mà con ngốc thế chứ? Dù có làm ầm ĩ ly dị thì cũng không đến mức nhảy sông chứ!"
"Nếu co không may xảy ra chuyện bất trắc gì thì cha mẹ phải sống thế nào đây?"
Trong cơn hôn mê, Diệp Mộc Tê nghe thấy âm thanh xa lạ vang bên tai, cùng với mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Cô chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng ập vào mắt khiến cô nhìn không quá rõ. Chờ đến lúc thích nghi với ánh sáng xong, đập vào mắt cô là một người phụ nữ mặc dù đã khá lớn tuổi nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.
"Tê Tê con tỉnh rồi sao? Con cảm thấy thế nào rồi, có thấy không khỏe ở đâu không?" Hạ Anh thấy Diệp Mộc Tê mở mắt nên bèn mở lời hỏi.
"Tôi..." Diệp Mộc Tê lên tiếng, giọng cô khàn khàn, hơn nữa cổ họng còn sưng đau nhức giống như bị con dao nhỏ rạch qua vậy. Cô vừa thốt ra một chữ thôi nhưng đã đau đến mức không nói tiếp được.
"Đừng vội đừng vội, uống chút nước trước đi." Hạ Anh vội vàng đưa một chén nước qua cho cô, đặt bên miệng cô rồi đút cho cô uống.
Diệp Mộc Tê nhìn thấy bà ấy cầm một chén nước tráng nén rất cổ đưa sang, thậm chí còn có chút tróc sơn nữa... Nhưng mà bây giờ miệng lưỡi cô khô khốc nên bèn uống hơn nửa chén nước ấm.
Sau khi uống xong cổ họng cô cũng đỡ hơn một chút, cô bắt đầu tiếp nhận ký ức trong đầu mình.
Hiện tại cô đang xuyên vào một cô gí cùng tên cùng họ ở huyện Giang Thành của niên đại 80, 20 tuổi, đã kết hô. Mẹ của nguyên chủ là thanh niên tri thức ở nông thôn, là người xinh đẹp nhất trong đám người kia. Cha Diệp là công chức làm ở xưởng sắt thép, mẹ thì làm ở công xưởng, điều kiện của vợ chồng công nhân cũng rất khả khẩm. Cũng chính vì vậy nên từ nhỏ nguyên chủ đã được cưng chiều trở thành phế vật, cấp ba cũng không học mà ở nhà chơi.
Ở thời điểm này năm ngoái, nguyên chủ để ý một quân nhân về trấn thăm người thân, thế là nguyên chủ bèn quyết cua cho bằng được để ở bên người ta!
Quân nhân đó không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy là một cô gái rất ngu xuẩn, trông không làm ăn được gì cả. Nhưng nguyên chủ không từ bỏ ý định, còn tự biên tự diễn một màn, trần truồng khoác ga giường chạy đến nhà anh, lúc ấy bị hàng xóm nhìn thấy... Danh tiếng của Diệp Mộc Tê bị mất, anh trai quân nhân đành phải báo cáo lên cấp trên để kịp cưới. Hai người lĩnh chứng trước, sau đó anh bỏ lại cô ấy để trở về chiến khu Hoa Bắc.
Bây giờ đã một năm trôi qua, anh trai quân nhân vẫn chưa về nhà, không ít người trong trấn đồn rằng mối hôn sự này của hai người bọn họ hỏng rồi. Thế là nguyên chủ thương tâm quá độ, nghĩ quẩn chạy đi nhảy sông. Sau đó cô ấy được người ta vớt lên, sốt cao đã mấy ngày, chắc là cpu nóng quá rồi nên cô mới xuyên vào được đây.
Nội tâm Diệp Mộc Tê vừa tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ kiểu: WTF?!
Con mẹ nó đây là kịch bản gì vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro