[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Có Muốn Đến Quâ...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
"Được." Diệp Mộc Tê gật đầu một cái.
Hai người đi về phía công viên nhỏ, cả hai cùng trầm mặc.
"Sức khỏe của em khá hơn chút nào chưa?" Lúc đi thẳng đến cạnh bờ hồ trong công viên, cuối cùng Dung Cảnh Thần mới lên tiếng hỏi một câu.
"Không sao nữa rồi."
Cô không sao, nhưng mà nguyên chủ thì cô không biết.
"Bỏ em lại ở đây, còn anh thì một mình trở về quân doanh, chuyện này đúng là do anh cân nhắc không chu toàn, anh xin lỗi em." Dung Cảnh Thần nghiêm túc nói: "Anh xin lỗi."
Tuy anh bị một cô gái nhỏ gài bẫy nhưng Dung Cảnh Thần cũng thấy giận bản thân mình, dù gì anh cũng ở trong quân doanh quanh năm suốt tháng không gặp được cô.
Nhưng khi nhận được cuộc điện thoại của Ân Lan, bảo Diệp Mộc Tê nhảy sông rồi, Dung Cảnh Thần cũng bị dọa sợ một chút. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh cảm thấy một cô gái nhỏ như vậy mà phải chịu đựng lời cười nhạo dè bỉu của hàng xóm láng giềng thì quả thật có hơi tàn nhẫn.
"Sau này sẽ không vậy nữa." Diệp Mộc Tê hơi buồn rầu nói.
"Em..." Dung Cảnh Thần do dự một chút, dường như anh vừa hạ quyết tâm chuyện gì đó, sau đó mở miệng hỏi: "Em bằng lòng đến quân doanh cùng anh khoog?"
Báo cáo cũng báo cáo rồi, lĩnh chứng cũng lĩnh chứng rồi, đây là vợ của anh, cũng không thể để cô đìu hiu như vậy mãi được, có lẽ cũng nên thử ở cùng nhau một chút, ít nhất trong nửa ngày hôm nay ở cùng nhau, anh cũng cảm thấy không quá tệ.
"Đến quân doanh... cùng anh sao?" Diệp Mộc Tê có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Ừm, ở bên đó có tiểu viện, em có thể sống ở đó, đồ đạc cũng không thiếu gì." Dung Cảnh Thần đáp.
Diệp Mộc Tê hoàn toàn không nghĩ tới Dung Cảnh Thần vậy mà lại muốn dẫn cô đến quân doanh.
Dù gì trong trí nhớ của nguyên chủ thì Dung Cảnh Thần không thích cô ấy, nếu anh bảo muốn dẫn mình đến khu đại viện thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ sống chung với nhau rồi.
"Nếu em không muốn thì cũng không sao." Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Dung Cảnh Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt hạnh to tròn, ánh đèn nhu hòa chiếu vào mặt cô trông càng thêm sinh động.
"Em đồng ý!" Diệp Mộc Tê khôi phục tinh thần, cô gật đầu đồng ý.
Ở niên đại này không như thời đại của cô, dựa vào nghề bếp của cô thì hoàn toàn có thể sống tốt ở niên đại này, kiếm được nhiều tiền.
Mặc dù cha mẹ của nguyên chủ rất tốt nhưng bọn họ là người quen thuộc với nguyên chủ nhất. Cô mới xuyên đến đây, hành động bất tiện thì không nói đi, nói không chừng lại có khi bại lộ thân phận nữa.
Nhưng nếu đi theo Dung Cảnh Thần thì khác, Dung Cảnh Thần không hiểu nhiều về nguyên chủ, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì nên anh sẽ không quá can thiệp vào sự tự do của cô.
Dù gì quân doanh của Dung Cảnh Thần cũng ở Bắc Kinh, người bên đó còn đông hơn trấn này nhiều.
"Ở nhà tiểu viện thì sẽ cực hơn một chút, chuyện gì cũng phải tự mình làm." Dung Cảnh Thần thấy cô đồng ý nhanh như vậy, có lẽ cô vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Em biết, tự lực cánh sinh thì em làm được mà." Ở thời hiện đại cô toàn sống như vậy mà.
"..."
Xem ra cô rất nhiệt tình muốn ở bên anh rồi. Dung Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Lần này anh có 10 ngày nghỉ, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Lần này anh trở về cũng để xử lý chuyện gia đình nên Dung Cảnh Thần đã xin cấp trên nhiều ngày nghỉ hơn.
"Được."
Hai người đi về phía công viên nhỏ, cả hai cùng trầm mặc.
"Sức khỏe của em khá hơn chút nào chưa?" Lúc đi thẳng đến cạnh bờ hồ trong công viên, cuối cùng Dung Cảnh Thần mới lên tiếng hỏi một câu.
"Không sao nữa rồi."
Cô không sao, nhưng mà nguyên chủ thì cô không biết.
"Bỏ em lại ở đây, còn anh thì một mình trở về quân doanh, chuyện này đúng là do anh cân nhắc không chu toàn, anh xin lỗi em." Dung Cảnh Thần nghiêm túc nói: "Anh xin lỗi."
Tuy anh bị một cô gái nhỏ gài bẫy nhưng Dung Cảnh Thần cũng thấy giận bản thân mình, dù gì anh cũng ở trong quân doanh quanh năm suốt tháng không gặp được cô.
Nhưng khi nhận được cuộc điện thoại của Ân Lan, bảo Diệp Mộc Tê nhảy sông rồi, Dung Cảnh Thần cũng bị dọa sợ một chút. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh cảm thấy một cô gái nhỏ như vậy mà phải chịu đựng lời cười nhạo dè bỉu của hàng xóm láng giềng thì quả thật có hơi tàn nhẫn.
"Sau này sẽ không vậy nữa." Diệp Mộc Tê hơi buồn rầu nói.
"Em..." Dung Cảnh Thần do dự một chút, dường như anh vừa hạ quyết tâm chuyện gì đó, sau đó mở miệng hỏi: "Em bằng lòng đến quân doanh cùng anh khoog?"
Báo cáo cũng báo cáo rồi, lĩnh chứng cũng lĩnh chứng rồi, đây là vợ của anh, cũng không thể để cô đìu hiu như vậy mãi được, có lẽ cũng nên thử ở cùng nhau một chút, ít nhất trong nửa ngày hôm nay ở cùng nhau, anh cũng cảm thấy không quá tệ.
"Đến quân doanh... cùng anh sao?" Diệp Mộc Tê có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Ừm, ở bên đó có tiểu viện, em có thể sống ở đó, đồ đạc cũng không thiếu gì." Dung Cảnh Thần đáp.
Diệp Mộc Tê hoàn toàn không nghĩ tới Dung Cảnh Thần vậy mà lại muốn dẫn cô đến quân doanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù gì trong trí nhớ của nguyên chủ thì Dung Cảnh Thần không thích cô ấy, nếu anh bảo muốn dẫn mình đến khu đại viện thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ sống chung với nhau rồi.
"Nếu em không muốn thì cũng không sao." Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Dung Cảnh Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt hạnh to tròn, ánh đèn nhu hòa chiếu vào mặt cô trông càng thêm sinh động.
"Em đồng ý!" Diệp Mộc Tê khôi phục tinh thần, cô gật đầu đồng ý.
Ở niên đại này không như thời đại của cô, dựa vào nghề bếp của cô thì hoàn toàn có thể sống tốt ở niên đại này, kiếm được nhiều tiền.
Mặc dù cha mẹ của nguyên chủ rất tốt nhưng bọn họ là người quen thuộc với nguyên chủ nhất. Cô mới xuyên đến đây, hành động bất tiện thì không nói đi, nói không chừng lại có khi bại lộ thân phận nữa.
Nhưng nếu đi theo Dung Cảnh Thần thì khác, Dung Cảnh Thần không hiểu nhiều về nguyên chủ, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì nên anh sẽ không quá can thiệp vào sự tự do của cô.
Dù gì quân doanh của Dung Cảnh Thần cũng ở Bắc Kinh, người bên đó còn đông hơn trấn này nhiều.
"Ở nhà tiểu viện thì sẽ cực hơn một chút, chuyện gì cũng phải tự mình làm." Dung Cảnh Thần thấy cô đồng ý nhanh như vậy, có lẽ cô vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Em biết, tự lực cánh sinh thì em làm được mà." Ở thời hiện đại cô toàn sống như vậy mà.
"..."
Xem ra cô rất nhiệt tình muốn ở bên anh rồi. Dung Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Lần này anh có 10 ngày nghỉ, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Lần này anh trở về cũng để xử lý chuyện gia đình nên Dung Cảnh Thần đã xin cấp trên nhiều ngày nghỉ hơn.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro