[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Đừng Để Tôi Ngh...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
“Tôi… chỉ là tôi không muốn làm trấn của chúng ta xấu hổ...” Có lẽ cảm thấy hơi xấu hổ, nhất thời Diệp Tuệ Tuệ không kìm được mà bật khóc, khóc đến mức cơ thể run lên.
“Đừng để tôi nghe thấy cô vu khống vợ tôi nữa.” Dung Cảnh Thần chỉ liếc mắt một cái, không để ý tới Diệp Tuệ Tuệ đang khóc, xoay người rời đi.
“......”
Diệp Tuệ Tuệ lập tức khóc to hơn.
...
“Ồ, con trai, được con gái tỏ tình sao? Được đấy nha!” Ân Lan nhìn Dung Cảnh Thần vừa về nhà, lên tiếng trêu chọc: “Tuy nhiên bây giờ con đã kết hôn, từ chối là đúng nhưng đừng hung dữ quá. Con nhìn xem đã làm cho con gái nhà người ta bị dọa sợ đến khóc rồi.”
Vừa rồi ở trên cửa sổ tầng hai Ân Lan đã nhìn thấy hết.
Thật ra bà ấy không lo lắng, dù sao bà ấy cũng hiểu tính cách của con trai mình không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ.
Đương nhiên, xét về ngoại hình thì Ân Lan cảm thấy ở trấn này thật sự không có cô gái nào đẹp bằng Diệp Mộc Tê.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Dung Cảnh Thần khi về nhà, mặc dù cách rất xa không nhìn thấy rõ Dung Cảnh Thần đã làm gì và nói gì với cô gái kia, nhưng cũng có thể đoán được có lẽ con trai bà ấy không nói được lời gì hay.
Mặc dù Dung Cảnh Thần đẹp trai nhưng lại là người rất nghiêm túc, nhiều năm huấn luyện quân sự khiến anh nhìn có chút hung dữ, hơn nữa dáng người cao lớn cho nên thạt ra không có nhiều cô gái thích anh.
Nếu không phải vì Diệp Mộc Tê nhất vãng tình thâm đối với anh thì thật sự không biết ngày tháng nào Ân Lan mới có thể nhìn thấy con trai mình kết hôn.
“Mẹ, đó là chị họ của Diệp Mộc Tê.” Dung Cảnh Thần nói: “Không phải là tỏ tình.”
“Chị họ của con bé? Muộn như vậy còn đến tìm con làm gì?” Ngay khi Ân Lan nghe thấy lời này, vẻ mặt còn đầy trêu chọc vừa nãy đã lập tức thay đổi.
“Chỉ tùy tiện nói chuyện hai câu, cũng không nói gì.”
Dung Cảnh Thần không phải là kiểu người tố cáo sau lưng, huống chi Diệp Tuệ Tuệ cũng không nói lời gì tốt đẹp nên anh không muốn nói.
Ân Lan nhìn Dung Cảnh Thần dường như không muốn nói nên cũng không truy hỏi, chỉ là vẻ mặt bà ấy như đang suy nghĩ gì đó.
Nghĩ nghĩ rồi Ân Lan lại chạy đến bên cửa sổ nhìn, Diệp Tuệ Tuệ đứng bên ngoài một lúc rồi mới rời đi. Ân Lan thế thấy thế lập tức chú ý tới.
Dung Cảnh Thần tắm rửa xong thì trở về phòng. Ân Lan liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của Dung Cảnh Thần rồi lại nhìn điện thoại trong nhà, ngay sau đó bà ấy đi lên tầng hai.
“Anh Tử.” Ân Lan dùng một tay để viết số điện thoại còn một tay cầm điện thoại: “Là tôi, Ân Lan đây.”
Hạ Anh nhận được điện thoại, vừa nghe thấy là Ân Lan Thì cũng có chút bất ngờ, nhưng đáp lại rất nhiệt tình.
“Bà thông gia, nửa đêm nửa hôm thế này, có chuyện gì vậy?”
“Đừng để tôi nghe thấy cô vu khống vợ tôi nữa.” Dung Cảnh Thần chỉ liếc mắt một cái, không để ý tới Diệp Tuệ Tuệ đang khóc, xoay người rời đi.
“......”
Diệp Tuệ Tuệ lập tức khóc to hơn.
...
“Ồ, con trai, được con gái tỏ tình sao? Được đấy nha!” Ân Lan nhìn Dung Cảnh Thần vừa về nhà, lên tiếng trêu chọc: “Tuy nhiên bây giờ con đã kết hôn, từ chối là đúng nhưng đừng hung dữ quá. Con nhìn xem đã làm cho con gái nhà người ta bị dọa sợ đến khóc rồi.”
Vừa rồi ở trên cửa sổ tầng hai Ân Lan đã nhìn thấy hết.
Thật ra bà ấy không lo lắng, dù sao bà ấy cũng hiểu tính cách của con trai mình không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ.
Đương nhiên, xét về ngoại hình thì Ân Lan cảm thấy ở trấn này thật sự không có cô gái nào đẹp bằng Diệp Mộc Tê.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Dung Cảnh Thần khi về nhà, mặc dù cách rất xa không nhìn thấy rõ Dung Cảnh Thần đã làm gì và nói gì với cô gái kia, nhưng cũng có thể đoán được có lẽ con trai bà ấy không nói được lời gì hay.
Mặc dù Dung Cảnh Thần đẹp trai nhưng lại là người rất nghiêm túc, nhiều năm huấn luyện quân sự khiến anh nhìn có chút hung dữ, hơn nữa dáng người cao lớn cho nên thạt ra không có nhiều cô gái thích anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải vì Diệp Mộc Tê nhất vãng tình thâm đối với anh thì thật sự không biết ngày tháng nào Ân Lan mới có thể nhìn thấy con trai mình kết hôn.
“Mẹ, đó là chị họ của Diệp Mộc Tê.” Dung Cảnh Thần nói: “Không phải là tỏ tình.”
“Chị họ của con bé? Muộn như vậy còn đến tìm con làm gì?” Ngay khi Ân Lan nghe thấy lời này, vẻ mặt còn đầy trêu chọc vừa nãy đã lập tức thay đổi.
“Chỉ tùy tiện nói chuyện hai câu, cũng không nói gì.”
Dung Cảnh Thần không phải là kiểu người tố cáo sau lưng, huống chi Diệp Tuệ Tuệ cũng không nói lời gì tốt đẹp nên anh không muốn nói.
Ân Lan nhìn Dung Cảnh Thần dường như không muốn nói nên cũng không truy hỏi, chỉ là vẻ mặt bà ấy như đang suy nghĩ gì đó.
Nghĩ nghĩ rồi Ân Lan lại chạy đến bên cửa sổ nhìn, Diệp Tuệ Tuệ đứng bên ngoài một lúc rồi mới rời đi. Ân Lan thế thấy thế lập tức chú ý tới.
Dung Cảnh Thần tắm rửa xong thì trở về phòng. Ân Lan liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của Dung Cảnh Thần rồi lại nhìn điện thoại trong nhà, ngay sau đó bà ấy đi lên tầng hai.
“Anh Tử.” Ân Lan dùng một tay để viết số điện thoại còn một tay cầm điện thoại: “Là tôi, Ân Lan đây.”
Hạ Anh nhận được điện thoại, vừa nghe thấy là Ân Lan Thì cũng có chút bất ngờ, nhưng đáp lại rất nhiệt tình.
“Bà thông gia, nửa đêm nửa hôm thế này, có chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro