[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Ở Niên Đại Này...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
Cha của Dung Cảnh Thần cũng là quân nhân, ông đã hy sinh vì nhiệm vụ vào mười năm trước. Đây là lần đầu tiên gặp mặt chồng mình, Diệp Mộc Tê cũng không nhìn thêm gì nhiều, quả nhiên dù ở niên đại nào đi chăng nữa thì anh trai quân nhân lúc nào cũng đẹp trai cả!
Dung Cảnh Thần: "..."
Thấy ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh không khỏi nhíu mày lại.
Chắc có lẽ Diệp Mộc Tê đang trong lúc mê ngắm nhìn sắc đẹp, giống như lúc cô nhìn thấy anh khi trước vậy. Một năm trôi qua, cô vẫn có dáng vẻ như vậy, không thay đổi gì cả.
"Tê Tê." Hạ Anh đi vào, bà ấy đưa tay kéo Diệp Mộc Tê, nhỏ giọng nhắc nhở bên cạnh cô: "... Gọi đi."
Diệp Mộc Tê khôi phục tinh thần lại. Gọi đi? Mặc dù trông Dung Cảnh Thần rất đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh mà, chẳng lẽ lại trực tiếp gọi "chồng" sao?
Cái này... Quả thật có hơi khó mở lời thì phải. Hơn nữa ở niên đại này gọi chồng được không vậy? Nếu gọi sai thì cô sợ sẽ bị bắt lại mất...
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Mộc Tê nảy sinh đủ kiểu suy nghĩ, CPU suýt chút nữa nóng máy chết rồi.
"Cái đó, anh, mọi người vào... Mau vào đi." Diệp Mộc Tê mím môi suy nghĩ một chút mới nói ra được một câu như vậy.
Vì muốn biểu hiện của mình trông bình thường một chút, Diệp Mộc Tê hơi cứng nhắc đi về phía trước, cười cười với Dung Cảnh Thần và mẹ chồng Ân Lan ở bên cạnh. Sau đó cô nhìn thấy hộp quà trên tay Dung Cảnh Thần, là chủ nhàn, cô vô thức đưa tay phải nhận lấy: "Đưa đồ cho em đi."
Bởi vì có chút vội vàng nên khi đưa tay sang, cô sơ ý chạm vào tay của Dung Cảnh Thần.
Dung Cảnh Thần: "?"
Ba người đồng loạt đưa mắt nhìn sang, trông thấy tay của hai người chạm vào nhau.
"Em không cố ý đâu." Diệp Mộc Tê khẩn trương buông tay ra.
Dung Cảnh Thần khó hiểu nhìn Diệp Mộc Tê, tiểu hoa si này nói xin lỗi với anh ư? Trong nháy mắt vừa rồi khi chạm tay với cô, Dung Cảnh Thần vô thức muốn né tránh nhưng đột nhiên anh nhận ra người trước mặt là vợ mình nên cuối cùng vẫn nhịn được.
Đương nhiên chủ yếu là... Anh sợ Diệp Mộc Tê nghĩ không thông rồi lại chạy đi nhảy sông.
Trước khi đi mẹ anh đã dặn dò vô số lần, bảo cô vừa mới xuất viện nên đừng kích động cô gái nhỏ này.
"Đây là chút đặc sản của Bắc Kinh." Dung Cảnh Thần mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: "Cảm ơn."
Diệp Mộc Tê cúi đầu, lúc này cô cẩn thận nhìn tay của Dung Cảnh Thần, sau khi cố ý né tránh đi cô mới đưa tay nhận lấy đặc sản ấy.
"Đừng đứng trước cửa nữa, mau vào uống trà đi." Hạ Anh thấy mà buồn cười, lúc không gặp nhau thì nháo nhào đòi gặp bằng được, bây giờ anh quay về rồi thì sao lại ra vẻ xa lạ thế chứ?
Con gái bà ấy lớn rồi, biết căng thẳng rồi. Không tệ không tệ! Ban đầu như thế này thì không phải tốt hơn sao, cũng không đến mức dọa người ta như vậy.
"Phiền mẹ vợ rồi." Sau khi vào cửa Dung Cảnh Thần hơi cúi đầu một chút, thân hình cao lớn đứng trong nhà khiến cả phòng khách nhất thời trông nhỏ đi rất nhiều.
Hạ Anh pha trà xong, bà ấy chào hỏi mẹ con Dung Cảnh Thần rồi nói.
"Mẹ đi nấu cơm, con với Cảnh Thần cứ nói chuyện với nhau đi." Hạ Anh ở bên cạnh Diệp Mộc Tê, bà ấy nhỏ giọng dặn dò cô.
Sau khi hai đứa trẻ này lĩnh chứng, Dung Cảnh Thần đã quay về quân doanh, lâu ngày không gặp như vậy chắc Tê Tê sẽ có nhiều điều muốn nói lắm đây.
Dung Cảnh Thần: "..."
Thấy ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh không khỏi nhíu mày lại.
Chắc có lẽ Diệp Mộc Tê đang trong lúc mê ngắm nhìn sắc đẹp, giống như lúc cô nhìn thấy anh khi trước vậy. Một năm trôi qua, cô vẫn có dáng vẻ như vậy, không thay đổi gì cả.
"Tê Tê." Hạ Anh đi vào, bà ấy đưa tay kéo Diệp Mộc Tê, nhỏ giọng nhắc nhở bên cạnh cô: "... Gọi đi."
Diệp Mộc Tê khôi phục tinh thần lại. Gọi đi? Mặc dù trông Dung Cảnh Thần rất đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh mà, chẳng lẽ lại trực tiếp gọi "chồng" sao?
Cái này... Quả thật có hơi khó mở lời thì phải. Hơn nữa ở niên đại này gọi chồng được không vậy? Nếu gọi sai thì cô sợ sẽ bị bắt lại mất...
Trong nháy mắt trong đầu Diệp Mộc Tê nảy sinh đủ kiểu suy nghĩ, CPU suýt chút nữa nóng máy chết rồi.
"Cái đó, anh, mọi người vào... Mau vào đi." Diệp Mộc Tê mím môi suy nghĩ một chút mới nói ra được một câu như vậy.
Vì muốn biểu hiện của mình trông bình thường một chút, Diệp Mộc Tê hơi cứng nhắc đi về phía trước, cười cười với Dung Cảnh Thần và mẹ chồng Ân Lan ở bên cạnh. Sau đó cô nhìn thấy hộp quà trên tay Dung Cảnh Thần, là chủ nhàn, cô vô thức đưa tay phải nhận lấy: "Đưa đồ cho em đi."
Bởi vì có chút vội vàng nên khi đưa tay sang, cô sơ ý chạm vào tay của Dung Cảnh Thần.
Dung Cảnh Thần: "?"
Ba người đồng loạt đưa mắt nhìn sang, trông thấy tay của hai người chạm vào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không cố ý đâu." Diệp Mộc Tê khẩn trương buông tay ra.
Dung Cảnh Thần khó hiểu nhìn Diệp Mộc Tê, tiểu hoa si này nói xin lỗi với anh ư? Trong nháy mắt vừa rồi khi chạm tay với cô, Dung Cảnh Thần vô thức muốn né tránh nhưng đột nhiên anh nhận ra người trước mặt là vợ mình nên cuối cùng vẫn nhịn được.
Đương nhiên chủ yếu là... Anh sợ Diệp Mộc Tê nghĩ không thông rồi lại chạy đi nhảy sông.
Trước khi đi mẹ anh đã dặn dò vô số lần, bảo cô vừa mới xuất viện nên đừng kích động cô gái nhỏ này.
"Đây là chút đặc sản của Bắc Kinh." Dung Cảnh Thần mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: "Cảm ơn."
Diệp Mộc Tê cúi đầu, lúc này cô cẩn thận nhìn tay của Dung Cảnh Thần, sau khi cố ý né tránh đi cô mới đưa tay nhận lấy đặc sản ấy.
"Đừng đứng trước cửa nữa, mau vào uống trà đi." Hạ Anh thấy mà buồn cười, lúc không gặp nhau thì nháo nhào đòi gặp bằng được, bây giờ anh quay về rồi thì sao lại ra vẻ xa lạ thế chứ?
Con gái bà ấy lớn rồi, biết căng thẳng rồi. Không tệ không tệ! Ban đầu như thế này thì không phải tốt hơn sao, cũng không đến mức dọa người ta như vậy.
"Phiền mẹ vợ rồi." Sau khi vào cửa Dung Cảnh Thần hơi cúi đầu một chút, thân hình cao lớn đứng trong nhà khiến cả phòng khách nhất thời trông nhỏ đi rất nhiều.
Hạ Anh pha trà xong, bà ấy chào hỏi mẹ con Dung Cảnh Thần rồi nói.
"Mẹ đi nấu cơm, con với Cảnh Thần cứ nói chuyện với nhau đi." Hạ Anh ở bên cạnh Diệp Mộc Tê, bà ấy nhỏ giọng dặn dò cô.
Sau khi hai đứa trẻ này lĩnh chứng, Dung Cảnh Thần đã quay về quân doanh, lâu ngày không gặp như vậy chắc Tê Tê sẽ có nhiều điều muốn nói lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro