[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Tê Tê Là Em Gái...
Sương Sơ
2024-10-04 16:18:30
Trong lòng Diệp Mộc Tê cảm thấy ấm áp, đột nhiên cô không thể rời khỏi căn nhà mà cô mới chỉ ở vài ngày. Ba mẹ thật sự đối xử rất tốt với nguyên chủ.
“Mẹ.” Diệp Mộc Tê nói thẳng: “Ngày con rơi xuống sông, Diệp Tuệ Tuệ cũng ở đó.”
Cô không nói Diệp Tuệ Tuệ đã đẩy mình, dù sao cũng không có chứng cứ, nhưng hôm đó Diệp Tuệ Tuệ đi qua bờ sông, cô không biết có ai nhìn thấy cô ta hay không.
“Cái gì?”
Hạ Anh sửng sốt, trong đầu bà ngay lập tức lóe lên nhiều suy nghĩ.
Diệp Tuệ Tuệ cũng ở bên bờ sông?
Vậy tại sao Diệp Tuệ Tuệ không phải là người cứu Tê Tê?
Tại sao Diệp Tuệ Tuệ không gọi người?
Tại sao sau khi Tê Tê được đưa đến bệnh viện từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Diệp Tuệ Tuệ...
Hạ Anh không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng dường như tất cả các câu hỏi đều chỉ ra đáp án tồi tệ đó.
Hạ Anh thật sự không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Mộc Tê. Bà hiểu rõ con gái mình, mặc dù bình thường cô hay làm chuyện linh tinh, đầu óc cũng không được thông minh lắm nhưng cô sẽ không bao giờ nói dối.
“Trước tiên con đừng nói chuyện này ra ngoài. Mẹ và ba con sẽ tìm cách điều tra trước.” Vẻ mặt Hạ Anh không khỏi trở nên nghiêm túc.
Nếu thật sự có liên quan đến Diệp Tuệ Tuệ, cho dù là cháu gái của bà thì bà cũng sẽ không để yên cho cô ta!
...
Ngoài cửa Diệp Tuệ Tuệ nhìn cánh cửa đóng chặt vẫn còn chút bối rối, hai mắt rưng rưng mà đợi một lúc lâu nhưng cô ta vẫn không thấy Hạ Anh đến mở cửa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Tuệ Tuệ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trên mặt không còn vẻ đáng thương nhu nhược như vừa rồi, ánh mắt u ám, khuôn mặt dường như méo mó.
“Diệp Mộc Tê chết tiệt, dám làm chuyện này với tao!” Diệp Tuệ Tuệ nhỏ giọng chửi thầm.
Thật kỳ lạ, tại sao sau khi xuất viện Diệp Mộc Tê giống như đã biến thành một người khác?
Còn cả những gì cô vừa nói, có vẻ như thực sự cô đã nhìn thấy là do cô ta đẩy, hay đó chỉ là… đánh lừa cô ta?
Diệp Tuệ Tuệ cắn chặt môi nhìn trái cây vương vãi trên mặt đất, trong lòng rỉ máu. Đây đều là do cô ta bỏ tiền ra mua, chính là tiền cô ta vất vả làm việc kiếm được nhưng lại bị Diệp Mộc Tê chà đạp như vậy!
“Con khốn chết tiệt…”
Cuối cùng Diệp Tuệ Tuệ vẫn không đành lòng nhìn trái cây mình mua bị ném xuống đất như vậy, cho dù táo đã bị ném hỏng thì cô ta cũng thấy tiếc.
Vì thế cô ta ngồi xổm trên mặt đất nhặt hết trái cây lên. Diệp Tuệ Tuệ nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng tức giận đá chân lên tường, miệng lẩm bẩm chửi rủa rồi bỏ đi.
Tòa nhà tập thể đổ nát và lộn xộn nơi có rất nhiều người sinh sống, chỉ có một cầu thang, bên trong tối tăm, trong một tầng có nhiều hộ gia đình sống, cách âm cũng không tốt lắm.
Vừa bước vào là có thể nghe thấy đủ các loại âm thanh trong tòa nhà, có tiếng cãi nhau, tiếng trẻ con khóc và cả tiếng người nấu ăn trong hành lang kín.
“Mẹ.” Diệp Mộc Tê nói thẳng: “Ngày con rơi xuống sông, Diệp Tuệ Tuệ cũng ở đó.”
Cô không nói Diệp Tuệ Tuệ đã đẩy mình, dù sao cũng không có chứng cứ, nhưng hôm đó Diệp Tuệ Tuệ đi qua bờ sông, cô không biết có ai nhìn thấy cô ta hay không.
“Cái gì?”
Hạ Anh sửng sốt, trong đầu bà ngay lập tức lóe lên nhiều suy nghĩ.
Diệp Tuệ Tuệ cũng ở bên bờ sông?
Vậy tại sao Diệp Tuệ Tuệ không phải là người cứu Tê Tê?
Tại sao Diệp Tuệ Tuệ không gọi người?
Tại sao sau khi Tê Tê được đưa đến bệnh viện từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Diệp Tuệ Tuệ...
Hạ Anh không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng dường như tất cả các câu hỏi đều chỉ ra đáp án tồi tệ đó.
Hạ Anh thật sự không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Mộc Tê. Bà hiểu rõ con gái mình, mặc dù bình thường cô hay làm chuyện linh tinh, đầu óc cũng không được thông minh lắm nhưng cô sẽ không bao giờ nói dối.
“Trước tiên con đừng nói chuyện này ra ngoài. Mẹ và ba con sẽ tìm cách điều tra trước.” Vẻ mặt Hạ Anh không khỏi trở nên nghiêm túc.
Nếu thật sự có liên quan đến Diệp Tuệ Tuệ, cho dù là cháu gái của bà thì bà cũng sẽ không để yên cho cô ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Ngoài cửa Diệp Tuệ Tuệ nhìn cánh cửa đóng chặt vẫn còn chút bối rối, hai mắt rưng rưng mà đợi một lúc lâu nhưng cô ta vẫn không thấy Hạ Anh đến mở cửa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Tuệ Tuệ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trên mặt không còn vẻ đáng thương nhu nhược như vừa rồi, ánh mắt u ám, khuôn mặt dường như méo mó.
“Diệp Mộc Tê chết tiệt, dám làm chuyện này với tao!” Diệp Tuệ Tuệ nhỏ giọng chửi thầm.
Thật kỳ lạ, tại sao sau khi xuất viện Diệp Mộc Tê giống như đã biến thành một người khác?
Còn cả những gì cô vừa nói, có vẻ như thực sự cô đã nhìn thấy là do cô ta đẩy, hay đó chỉ là… đánh lừa cô ta?
Diệp Tuệ Tuệ cắn chặt môi nhìn trái cây vương vãi trên mặt đất, trong lòng rỉ máu. Đây đều là do cô ta bỏ tiền ra mua, chính là tiền cô ta vất vả làm việc kiếm được nhưng lại bị Diệp Mộc Tê chà đạp như vậy!
“Con khốn chết tiệt…”
Cuối cùng Diệp Tuệ Tuệ vẫn không đành lòng nhìn trái cây mình mua bị ném xuống đất như vậy, cho dù táo đã bị ném hỏng thì cô ta cũng thấy tiếc.
Vì thế cô ta ngồi xổm trên mặt đất nhặt hết trái cây lên. Diệp Tuệ Tuệ nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng tức giận đá chân lên tường, miệng lẩm bẩm chửi rủa rồi bỏ đi.
Tòa nhà tập thể đổ nát và lộn xộn nơi có rất nhiều người sinh sống, chỉ có một cầu thang, bên trong tối tăm, trong một tầng có nhiều hộ gia đình sống, cách âm cũng không tốt lắm.
Vừa bước vào là có thể nghe thấy đủ các loại âm thanh trong tòa nhà, có tiếng cãi nhau, tiếng trẻ con khóc và cả tiếng người nấu ăn trong hành lang kín.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro