Ăn No Trước Đã
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Lúc này bà Hạ mới thật sự hoảng sợ, lại không có cách nào khuyên được con trai, chỉ có thể đưa con gái ra ngoài, đến Đông Bắc lập gia đình.
Không ngờ rằng đã đến tận đây rồi, Lý Bảo Sinh lại đi nhập ngũ, giờ bảo cậu ta đi đâu tìm chồng cho chị gái mình đây?
Lại nói người ta đi lính mấy năm mà mình không chờ được, nói ra cũng không hay ho gì!
Hạ Vạn Huy sốt ruột đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.
Cậu ta quay đầu lại, phát hiện ra chị mình đang ghé vào giường sưởi ăn bánh bao, vẻ mặt lại còn rất hài lòng.
Cậu ta nổi giận: "Đã là lúc nào rồi mà chị còn có tâm trạng ăn bánh bao?"
"Có là lúc nào thì cũng phải ăn no trước đã."
Giọng nói của Hạ Thược cũng giống như vẻ bề ngoài của cô, mềm mỏng dịu dàng, không có một chút hung dữ nào.
Cô cầm lấy một cái bánh bao hấp trong bát đưa cho Hạ Vạn Huy:
"Không phải dùng phiếu lương thực để mua, không được cho thì không có để ăn đâu."
Điều này cũng đúng.
Thời này đi ra ngoài muốn ăn cái gì cũng phải có phiếu lương thực, mà còn là phiếu lương thực toàn quốc.
Phiếu lương thực toàn quốc chỉ được đơn vị phát cho người đi công tác ở tỉnh ngoài, ở dưới quê có muốn đổi cũng không biết tìm ai để đổi.
Đi đường suốt ba ngày nay, Hạ Vạn Huy toàn phải ăn khoai lang khô, đã nuốt không trôi nữa rồi, nên vô thức nhận lấy bánh bao, cắn một miếng.
"Nhân gì đấy ạ? Ăn ngon ghê."
"Áp nhĩ cần (rau cần núi), ở Đông Bắc còn gọi là đại diệp cần. Không có thuốc trừ sâu không có phân hóa học, hoàn toàn là thực phẩm xanh tinh khiết."
"Trong rau cần của chúng ta cũng không có phân hóa học."
Phân hóa học là thứ khan hiếm, đại đội muốn dùng đến còn phải gửi giấy trao đổi với bên trên.
Hạ Vạn Huy không biết chuyện này có gì mà phải nhấn mạnh, cắn hai ba miếng ăn hết bánh bao.
Đang chuẩn bị lấy tiếp, cậu ta đột nhiên kịp phản ứng lại:
"Chị! Đây là chuyện lớn cả đời của chị, chị có thể để tâm một chút được không?"
Không biết có phải là bị ngộ độc làm tổn thương cơ thể hay không, nửa tháng nay Hạ Thược vẫn luôn uể oải như thể cạn sạch sức lực.
Đã không chịu khó làm việc, lúc ăn cơm anh cả lại trừng mắt nhìn cô, cô cũng vờ như không thấy, chỉ vùi đầu ăn nhiều hơn tất cả mọi người.
Cũng may là sau chuyện đó, người trong thôn đều bàn tán về anh trai Hạ Vạn Huy, anh trai cậu ta cũng không dám làm gì quá mức.
Lần này đến Đông Bắc cũng vậy.
Chị gái cậu ta nhát gan, bình thường ngay cả đi họp chợ ở ngoài thôn cũng không dám đi một mình.
Không ngờ mẹ vừa đề cập đến chuyện này, chị đã đồng ý ngay, cả đường đi ăn được uống được, nằm trên ghế cứng của xe lửa bình dân mà còn ngủ ngon hơn cả cậu ta.
Không ngờ rằng đã đến tận đây rồi, Lý Bảo Sinh lại đi nhập ngũ, giờ bảo cậu ta đi đâu tìm chồng cho chị gái mình đây?
Lại nói người ta đi lính mấy năm mà mình không chờ được, nói ra cũng không hay ho gì!
Hạ Vạn Huy sốt ruột đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.
Cậu ta quay đầu lại, phát hiện ra chị mình đang ghé vào giường sưởi ăn bánh bao, vẻ mặt lại còn rất hài lòng.
Cậu ta nổi giận: "Đã là lúc nào rồi mà chị còn có tâm trạng ăn bánh bao?"
"Có là lúc nào thì cũng phải ăn no trước đã."
Giọng nói của Hạ Thược cũng giống như vẻ bề ngoài của cô, mềm mỏng dịu dàng, không có một chút hung dữ nào.
Cô cầm lấy một cái bánh bao hấp trong bát đưa cho Hạ Vạn Huy:
"Không phải dùng phiếu lương thực để mua, không được cho thì không có để ăn đâu."
Điều này cũng đúng.
Thời này đi ra ngoài muốn ăn cái gì cũng phải có phiếu lương thực, mà còn là phiếu lương thực toàn quốc.
Phiếu lương thực toàn quốc chỉ được đơn vị phát cho người đi công tác ở tỉnh ngoài, ở dưới quê có muốn đổi cũng không biết tìm ai để đổi.
Đi đường suốt ba ngày nay, Hạ Vạn Huy toàn phải ăn khoai lang khô, đã nuốt không trôi nữa rồi, nên vô thức nhận lấy bánh bao, cắn một miếng.
"Nhân gì đấy ạ? Ăn ngon ghê."
"Áp nhĩ cần (rau cần núi), ở Đông Bắc còn gọi là đại diệp cần. Không có thuốc trừ sâu không có phân hóa học, hoàn toàn là thực phẩm xanh tinh khiết."
"Trong rau cần của chúng ta cũng không có phân hóa học."
Phân hóa học là thứ khan hiếm, đại đội muốn dùng đến còn phải gửi giấy trao đổi với bên trên.
Hạ Vạn Huy không biết chuyện này có gì mà phải nhấn mạnh, cắn hai ba miếng ăn hết bánh bao.
Đang chuẩn bị lấy tiếp, cậu ta đột nhiên kịp phản ứng lại:
"Chị! Đây là chuyện lớn cả đời của chị, chị có thể để tâm một chút được không?"
Không biết có phải là bị ngộ độc làm tổn thương cơ thể hay không, nửa tháng nay Hạ Thược vẫn luôn uể oải như thể cạn sạch sức lực.
Đã không chịu khó làm việc, lúc ăn cơm anh cả lại trừng mắt nhìn cô, cô cũng vờ như không thấy, chỉ vùi đầu ăn nhiều hơn tất cả mọi người.
Cũng may là sau chuyện đó, người trong thôn đều bàn tán về anh trai Hạ Vạn Huy, anh trai cậu ta cũng không dám làm gì quá mức.
Lần này đến Đông Bắc cũng vậy.
Chị gái cậu ta nhát gan, bình thường ngay cả đi họp chợ ở ngoài thôn cũng không dám đi một mình.
Không ngờ mẹ vừa đề cập đến chuyện này, chị đã đồng ý ngay, cả đường đi ăn được uống được, nằm trên ghế cứng của xe lửa bình dân mà còn ngủ ngon hơn cả cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro