Hai Năm Trước
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Từ lúc bắt đầu Hạ Thược đã không nói một câu nào, vẫn cứ xụ mặt, dường như là vì phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ nên lòng sinh sợ hãi.
Thấy Hạ Vạn Huy nhìn lại mình, cô còn lắc đầu, khiến cho Hạ Vạn Huy nhìn cô một lúc lâu, lại tức tối ngồi xuống.
Điền Thúy Phân chỉ cho rằng Hạ Thược giống y như mẹ của cô, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức.
Lúc trước Lai Đệ nhà bà ta cũng không ít lần bắt nạt cô bé kia, sai sử nó làm này làm kia.
Dù có thế nào thì Hạ Thược cũng nhẫn nhịn, đến xì hơi cũng chẳng dám.
Dù sao chỉ cần tống hai chị em nhà này trở về là được, như vậy càng tốt.
Điền Thúy Phân chỉ vờ như không nghe thấy, lấy một cái bát có đĩa úp lên từ trong túi ra:
"Đây là bánh bao mới gói hồi chiều, hai cháu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bác đi mua vé, đưa hai cháu về trong Quan."
Bà ta vừa đi, Hạ Vạn Huy đã nhảy dựng lên lần nữa, sốt ruột đến mức đi qua đi lại trong phòng.
Người ta thường nói cưới vợ phải khiêm tốn, gả con gái thì phải nở mày nở mặt.
Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, nhà họ cũng sẽ không chủ động đưa Hạ Thược đến đây.
Cả đời ông ba Hạ là người giỏi giang, người khác chỉ kiếm được mười công điểm, ông ấy lại có thể kiếm được mười hai công điểm.
Nhưng có giỏi giang đến đâu cũng không chịu nổi ba năm nạn đói, mỗi tháng mỗi người chỉ được chia mười hai cân lương thực.
Hai năm trước không còn gì để ăn, những thứ như vỏ khoai lang, vỏ cây du, vỏ trấu lúa mạch, lõi ngô… đều được xay nhuyễn, độn thêm vào trong lương thực.
Ông ba nhà họ Hạ có sức ăn lớn, ăn một lần rất nhiều lõi ngô, không đi ngoài được nên qua đời.
Người làm cha không còn, trong nhà chỉ còn lại anh cả đã trưởng thành là sức lao động duy nhất, cuộc sống của em trai em gái bắt đầu trở nên khó khăn.
Hạ Vạn Huy còn đỡ, có bà Hạ lén lút trợ cấp một chút.
Hạ Thược vì là con gái nên uống thêm một miếng cháo cũng bị anh cả dùng đũa đánh.
Đói khát một thời gian dài, cuối cùng Hạ Thược không chịu nổi nữa, lúc đang cày bừa vụ xuân lại ăn vụng phần ngô dùng để làm giống trong đội.
Để đề phòng chim tước bới đất ăn vụng hạt, đống ngô giống đều được ngâm qua thuốc trừ sâu.
Lúc ấy Hạ Vạn Huy nghe thấy tiếng động chạy tới, Hạ Thược đã bất tỉnh nhân sự, miệng còn đang sùi bọt mép ra ngoài.
Thầy lang trong đội đổ năm sáu bát nước đậu xanh mới miễn cưỡng cứu được, cô mới nôn ra toàn bộ số hạt ngô đó.
Hạt ngô cứng như vậy, nếu không phải đói đến sôi ruột, ai lại đi nuốt hết cả mớ này xuống?
Thấy Hạ Vạn Huy nhìn lại mình, cô còn lắc đầu, khiến cho Hạ Vạn Huy nhìn cô một lúc lâu, lại tức tối ngồi xuống.
Điền Thúy Phân chỉ cho rằng Hạ Thược giống y như mẹ của cô, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức.
Lúc trước Lai Đệ nhà bà ta cũng không ít lần bắt nạt cô bé kia, sai sử nó làm này làm kia.
Dù có thế nào thì Hạ Thược cũng nhẫn nhịn, đến xì hơi cũng chẳng dám.
Dù sao chỉ cần tống hai chị em nhà này trở về là được, như vậy càng tốt.
Điền Thúy Phân chỉ vờ như không nghe thấy, lấy một cái bát có đĩa úp lên từ trong túi ra:
"Đây là bánh bao mới gói hồi chiều, hai cháu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bác đi mua vé, đưa hai cháu về trong Quan."
Bà ta vừa đi, Hạ Vạn Huy đã nhảy dựng lên lần nữa, sốt ruột đến mức đi qua đi lại trong phòng.
Người ta thường nói cưới vợ phải khiêm tốn, gả con gái thì phải nở mày nở mặt.
Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, nhà họ cũng sẽ không chủ động đưa Hạ Thược đến đây.
Cả đời ông ba Hạ là người giỏi giang, người khác chỉ kiếm được mười công điểm, ông ấy lại có thể kiếm được mười hai công điểm.
Nhưng có giỏi giang đến đâu cũng không chịu nổi ba năm nạn đói, mỗi tháng mỗi người chỉ được chia mười hai cân lương thực.
Hai năm trước không còn gì để ăn, những thứ như vỏ khoai lang, vỏ cây du, vỏ trấu lúa mạch, lõi ngô… đều được xay nhuyễn, độn thêm vào trong lương thực.
Ông ba nhà họ Hạ có sức ăn lớn, ăn một lần rất nhiều lõi ngô, không đi ngoài được nên qua đời.
Người làm cha không còn, trong nhà chỉ còn lại anh cả đã trưởng thành là sức lao động duy nhất, cuộc sống của em trai em gái bắt đầu trở nên khó khăn.
Hạ Vạn Huy còn đỡ, có bà Hạ lén lút trợ cấp một chút.
Hạ Thược vì là con gái nên uống thêm một miếng cháo cũng bị anh cả dùng đũa đánh.
Đói khát một thời gian dài, cuối cùng Hạ Thược không chịu nổi nữa, lúc đang cày bừa vụ xuân lại ăn vụng phần ngô dùng để làm giống trong đội.
Để đề phòng chim tước bới đất ăn vụng hạt, đống ngô giống đều được ngâm qua thuốc trừ sâu.
Lúc ấy Hạ Vạn Huy nghe thấy tiếng động chạy tới, Hạ Thược đã bất tỉnh nhân sự, miệng còn đang sùi bọt mép ra ngoài.
Thầy lang trong đội đổ năm sáu bát nước đậu xanh mới miễn cưỡng cứu được, cô mới nôn ra toàn bộ số hạt ngô đó.
Hạt ngô cứng như vậy, nếu không phải đói đến sôi ruột, ai lại đi nuốt hết cả mớ này xuống?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro