Đến Thăm
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Giọng nói rất quen tai, dường như là Trình Văn Hoa mà bọn họ vừa nhắc đến.
Lý Lai Đệ lại vội vàng mở cửa ra một lần nữa.
Quả nhiên bên ngoài có một người phụ nữ mang thai đang đứng, trong tay còn cầm một cái đèn pin.
"Chị dâu, sao chị lại đến đây?" Lý Lai Đệ có chút chột dạ.
Nghe thấy tiếng động, Điền Thúy Phân cũng mau chóng đi ra từ buồn trong, lập tức bước lên đỡ con dâu:
"Trời tối đen rồi, Bảo Sinh lại dám để cho con ra ngoài một mình, có việc gì thì nó không thể tự mình sang đây nói một tiếng sao?
Cái bụng này của con đã năm sáu tháng rồi, lỡ té ngã thì sao đây?"
Bất kể trong lòng bà ta nghĩ như thế nào, lúc gặp chuyện cứ trách móc con trai trước là chuẩn rồi.
Quả nhiên Trình Văn Hoa nghe thấy thế, lập tức bảo vệ con trai bà ta:
"Không phải là Bảo Sinh không nghĩ đến chuyện đó, nhưng có thân thích từ trong Quan đến, anh ấy không đi được ạ."
Điều này khiến cho Điền Thúy Phân thấy hơi khó hiểu: "Thân thích từ trong Quan đến? Ai đến cơ?"
Vì không để cho mấy người họ hàng nghèo khổ kia đến đây đòi tiền, mấy năm nay bà ta và ông Lý rất ít khi viết thư về quê, ba người con gái đã gả đi cũng thế.
Hai chị em nhà họ Hạ đến đây, bà ta đã rất bất ngờ rồi, giờ lại là ai đến thăm mà không báo trước một tiếng nữa đây?
Điền Thúy Phân hoài nghi đó là con gái Chiêu Đệ.
Lúc sinh Chiêu Đệ, bọn họ không biết rằng mình sẽ sinh ra ba món hàng lỗ vốn liền một mạch.
Nên dù rằng thất vọng khi thấy là một đứa con gái, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức không muốn chào đón như Dẫn Đệ và Đới Đệ.
Lúc Chiêu Đệ kết hôn, nhà bọn họ đang khó khăn, đứa con rể tìm được cũng là người có điều kiện kém cỏi nhất trong ba người.
Nếu thật sự không thể sống tiếp được nữa, không phải là không có khả năng nó sẽ đến Đông Bắc tìm bà ta và ông Lý.
Trong lòng Điền Thúy Phân thầm trách con gái không biết điều, đúng lúc này lại chạy đến thêm phiền phức.
Cũng không biết là nó đến đây bằng cách nào và tại sao lại chạy đến nhà con trai.
Buổi chiều lúc bà ta đến nhà ga xe lửa đón Hạ Thược và Hạ Vạn Huy cũng đâu có nhìn thấy nó.
Điền Thúy Phân đang cân nhắc nên làm cách nào để đuổi người về, chợt nghe thấy Trình Văn Hoa nhẹ giọng nói: "Người đến đây là một cặp chị em, họ Hạ."
Họ Hạ?
Không chỉ bà ta, mà Lý Lai Đệ đứng bên cạnh và Lý Thường Thuận ở trong nhà cũng trở nên căng thẳng.
Lý Lai Đệ lại vội vàng mở cửa ra một lần nữa.
Quả nhiên bên ngoài có một người phụ nữ mang thai đang đứng, trong tay còn cầm một cái đèn pin.
"Chị dâu, sao chị lại đến đây?" Lý Lai Đệ có chút chột dạ.
Nghe thấy tiếng động, Điền Thúy Phân cũng mau chóng đi ra từ buồn trong, lập tức bước lên đỡ con dâu:
"Trời tối đen rồi, Bảo Sinh lại dám để cho con ra ngoài một mình, có việc gì thì nó không thể tự mình sang đây nói một tiếng sao?
Cái bụng này của con đã năm sáu tháng rồi, lỡ té ngã thì sao đây?"
Bất kể trong lòng bà ta nghĩ như thế nào, lúc gặp chuyện cứ trách móc con trai trước là chuẩn rồi.
Quả nhiên Trình Văn Hoa nghe thấy thế, lập tức bảo vệ con trai bà ta:
"Không phải là Bảo Sinh không nghĩ đến chuyện đó, nhưng có thân thích từ trong Quan đến, anh ấy không đi được ạ."
Điều này khiến cho Điền Thúy Phân thấy hơi khó hiểu: "Thân thích từ trong Quan đến? Ai đến cơ?"
Vì không để cho mấy người họ hàng nghèo khổ kia đến đây đòi tiền, mấy năm nay bà ta và ông Lý rất ít khi viết thư về quê, ba người con gái đã gả đi cũng thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chị em nhà họ Hạ đến đây, bà ta đã rất bất ngờ rồi, giờ lại là ai đến thăm mà không báo trước một tiếng nữa đây?
Điền Thúy Phân hoài nghi đó là con gái Chiêu Đệ.
Lúc sinh Chiêu Đệ, bọn họ không biết rằng mình sẽ sinh ra ba món hàng lỗ vốn liền một mạch.
Nên dù rằng thất vọng khi thấy là một đứa con gái, nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức không muốn chào đón như Dẫn Đệ và Đới Đệ.
Lúc Chiêu Đệ kết hôn, nhà bọn họ đang khó khăn, đứa con rể tìm được cũng là người có điều kiện kém cỏi nhất trong ba người.
Nếu thật sự không thể sống tiếp được nữa, không phải là không có khả năng nó sẽ đến Đông Bắc tìm bà ta và ông Lý.
Trong lòng Điền Thúy Phân thầm trách con gái không biết điều, đúng lúc này lại chạy đến thêm phiền phức.
Cũng không biết là nó đến đây bằng cách nào và tại sao lại chạy đến nhà con trai.
Buổi chiều lúc bà ta đến nhà ga xe lửa đón Hạ Thược và Hạ Vạn Huy cũng đâu có nhìn thấy nó.
Điền Thúy Phân đang cân nhắc nên làm cách nào để đuổi người về, chợt nghe thấy Trình Văn Hoa nhẹ giọng nói: "Người đến đây là một cặp chị em, họ Hạ."
Họ Hạ?
Không chỉ bà ta, mà Lý Lai Đệ đứng bên cạnh và Lý Thường Thuận ở trong nhà cũng trở nên căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro