Sững Sờ
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
"Dưới quê không gửi thư báo trước ạ? Con thấy Bảo Sinh cũng ngạc nhiên lắm." Trình Văn Hoa tỏ ra khó hiểu.
Đương nhiên là Lý Bảo Sinh ngạc nhiên rồi, chuyện Hạ Thược tới đây, người nhà hoàn toàn không nói câu nào với hắn cả.
Hai ông bà tưởng mình đuổi được người rồi, không cần để hắn biết, để tránh lòng hắn không giấu được chuyện bị vợ nhìn ra.
Điền Thúy Phân không biết Trình Văn Hoa nói như thế là khó hiểu thật, hay đã biết điều gì nên nói mát nữa.
"Con chờ xíu, bố mẹ qua đó xem sao."
Bà ta vội vàng vào, nhỏ giọng hỏi Lý Thường Thuận: "Ông nó, làm sao bây giờ?"
Lý Thường Thuận đã xuống giường đi giày, đang khoác áo:
"Đừng sợ, Văn Hoa chắc chưa biết đâu. Nếu biết thì đã làm ầm lên rồi, làm gì mà còn nói thay cho Bảo Sinh chứ?
Đoán chừng là chị em nhà họ Hạ kia nghe ngóng được thông tin từ đâu."
Nói như vậy chứ lúc ra ngoài, ông ta vẫn quan sát cẩn thận sắc mặt của Trình Văn Hoa.
Điền Thúy Phân lại càng lo lắng trong lòng, cố đi nhanh hơn, nhưng thấy Trình Văn Hoa đỡ bụng, lại không thể không đi chậm lại.
Cho dù bây giờ Trình Văn Hoa không biết, thì ai ngờ được lát nữa bọn họ đến, Hạ Thược có kiếm chuyện không?
Bọn họ đã làm con bé chờ bốn năm, còn muốn kéo dài thêm...
Hai ông bà vào nhà, lập tức nhìn hai chị em họ Hạ, thấy hai người đang ngồi trên ghế cạnh cửa uống nước.
Một người thi thoảng lại nhích mông động chân, hiển nhiên là chờ lâu sắp không chịu nổi.
Người kia thì cúi mặt xuống, dịu dàng im lặng.
Còn Bảo Sinh nhà bọn họ...
Thôi khỏi nhắc tới, hắn sững sờ ngơ ngác ngồi bên mép giường đất, đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Thấy người tới, Hạ Thược mím môi nở nụ cười dịu dàng: "Bác trai, bác gái."
Chào hỏi xong, cô lại đưa mắt lướt qua bọn họ, nhìn cô bé ba tuổi đang ngủ sau lưng Lý Bảo Sinh: "Không ngờ năm năm không gặp, con của anh Bảo Sinh đã lớn thế rồi."
Rõ ràng vẫn khuôn mặt đó, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng không có tính công kích gì, nhưng Điền Thúy Phân lại cảm thấy da đầu tê rần.
Có điều Lý Thường Thuận tỏ vẻ trấn tĩnh hơn, ông ta bỏ kính xuống, vừa lau sương mù trên mặt kính vừa cười nói:
"Đến đây rồi sao không báo các bác một tiếng? Ban nãy bác còn nói với bác gái các cháu là chắc là các cháu đến rồi, bảo bà ấy mai tới nhà ga đón đây."
Câu này hiển nhiên là nói cho Trình Văn Hoa nghe, cũng là đang thử, xem Hạ Thược có ý định làm lớn chuyện không.
Nghe vậy, Hạ Thược chỉ rũ mắt xuống, không nói gì.
Hạ Vạn Huy thì há miệng mấp máy môi, nhưng nhìn Hạ Thược xong lại ngậm lại.
Lý Thường Thuận mới cảm thấy trái tim yên ổn hẳn.
Đương nhiên là Lý Bảo Sinh ngạc nhiên rồi, chuyện Hạ Thược tới đây, người nhà hoàn toàn không nói câu nào với hắn cả.
Hai ông bà tưởng mình đuổi được người rồi, không cần để hắn biết, để tránh lòng hắn không giấu được chuyện bị vợ nhìn ra.
Điền Thúy Phân không biết Trình Văn Hoa nói như thế là khó hiểu thật, hay đã biết điều gì nên nói mát nữa.
"Con chờ xíu, bố mẹ qua đó xem sao."
Bà ta vội vàng vào, nhỏ giọng hỏi Lý Thường Thuận: "Ông nó, làm sao bây giờ?"
Lý Thường Thuận đã xuống giường đi giày, đang khoác áo:
"Đừng sợ, Văn Hoa chắc chưa biết đâu. Nếu biết thì đã làm ầm lên rồi, làm gì mà còn nói thay cho Bảo Sinh chứ?
Đoán chừng là chị em nhà họ Hạ kia nghe ngóng được thông tin từ đâu."
Nói như vậy chứ lúc ra ngoài, ông ta vẫn quan sát cẩn thận sắc mặt của Trình Văn Hoa.
Điền Thúy Phân lại càng lo lắng trong lòng, cố đi nhanh hơn, nhưng thấy Trình Văn Hoa đỡ bụng, lại không thể không đi chậm lại.
Cho dù bây giờ Trình Văn Hoa không biết, thì ai ngờ được lát nữa bọn họ đến, Hạ Thược có kiếm chuyện không?
Bọn họ đã làm con bé chờ bốn năm, còn muốn kéo dài thêm...
Hai ông bà vào nhà, lập tức nhìn hai chị em họ Hạ, thấy hai người đang ngồi trên ghế cạnh cửa uống nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người thi thoảng lại nhích mông động chân, hiển nhiên là chờ lâu sắp không chịu nổi.
Người kia thì cúi mặt xuống, dịu dàng im lặng.
Còn Bảo Sinh nhà bọn họ...
Thôi khỏi nhắc tới, hắn sững sờ ngơ ngác ngồi bên mép giường đất, đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Thấy người tới, Hạ Thược mím môi nở nụ cười dịu dàng: "Bác trai, bác gái."
Chào hỏi xong, cô lại đưa mắt lướt qua bọn họ, nhìn cô bé ba tuổi đang ngủ sau lưng Lý Bảo Sinh: "Không ngờ năm năm không gặp, con của anh Bảo Sinh đã lớn thế rồi."
Rõ ràng vẫn khuôn mặt đó, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng không có tính công kích gì, nhưng Điền Thúy Phân lại cảm thấy da đầu tê rần.
Có điều Lý Thường Thuận tỏ vẻ trấn tĩnh hơn, ông ta bỏ kính xuống, vừa lau sương mù trên mặt kính vừa cười nói:
"Đến đây rồi sao không báo các bác một tiếng? Ban nãy bác còn nói với bác gái các cháu là chắc là các cháu đến rồi, bảo bà ấy mai tới nhà ga đón đây."
Câu này hiển nhiên là nói cho Trình Văn Hoa nghe, cũng là đang thử, xem Hạ Thược có ý định làm lớn chuyện không.
Nghe vậy, Hạ Thược chỉ rũ mắt xuống, không nói gì.
Hạ Vạn Huy thì há miệng mấp máy môi, nhưng nhìn Hạ Thược xong lại ngậm lại.
Lý Thường Thuận mới cảm thấy trái tim yên ổn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro