Đừng Nhúng Tay
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Quả thật Lục Trạch Đồng đã từng gặp qua người này, cũng đúng như lời Lưu Thiết Bình nói, là một người rất giỏi giang, nhưng…
"Lúc trước khi con bé vừa đến đây, anh có nói em giới thiệu nó cho Ký Bắc, chẳng phải em không đồng ý sao?"
Không chỉ là không đồng ý, mà cô ta còn châm chọc khiêu khích anh ta, nói cái gì mà:
"Trong lòng anh không hiểu rõ em trai anh là dạng người nào sao? Em không thể mở miệng nói ra được.
Đến lúc đó nếu mọi chuyện không suôn sẻ, em và Xảo Vân còn sống với nhau được nữa không?"
Lưu Thiết Bình cũng nhớ đến chuyện lần đó, chợt khựng lại:
"Đó là lúc trước, mấy ngày nay sống chung với nhau, em thấy Ký Bắc cũng không tệ như lời bố mẹ nó nói. Đến khi nó kết hôn, có vợ có con rồi, biết đâu lại biết điều hơn."
Đây là lời Lục Trạch Đồng khuyên cô ta trước đó, anh ta im lặng một lúc: "Vậy em chuẩn bị đi, ngày mai đến đưa lễ hỏi cho Tiểu Hạ."
Lưu Thiết Bình còn tưởng là anh ta đang nói đến Dương Xảo Quyên, đầu tiên là vui vẻ: "Được."
Sau khi phản ứng lại thì ngạc nhiên: "Anh nói ai cơ? Tiểu Hạ?"
"Ừm." Xưởng trưởng Lục quẹt que diêm châm điếu thuốc.
Lưu Thiết Bình đột nhiên nóng nảy: "Làm sao anh có thể chọn cô ta được? Nãy giờ em nói chuyện với anh đều vô ích à?"
"Ký Bắc thích con bé."
"Nó thích thì anh đồng ý à? Nó còn trẻ thì biết cái gì!"
Lưu Thiết Bình có thể nói là tức đến mức giậm chân, sau khi bật thốt ra lời này mới phát hiện ánh mắt của Lục Trạch Đồng rất nặng nề, đang nhìn cô ta qua làn khói bốc lên:
"Không phải em muốn Dương Xảo Quyên gả cho Ký Bắc là vì Đại Quân đấy chứ?"
Dù thế nào thì Lục Trạch Đồng cũng là người từng lên chiến trường, lúc anh ta nhìn người khác như vậy, ánh mắt luôn tạo cảm giác như đâm xuyên qua người.
Trong lòng Lưu Thiết Bình giật thót, nhưng vẫn không cam lòng.
"Anh còn nói em không ưa Ký Bắc, anh cũng đâu có ưa gì Đại Quân! Em vì Đại Quân chỗ nào?
Em chỉ muốn tìm một người tốt cho Ký Bắc, sau này nó kết hôn rồi cũng đỡ lo thôi.
Tốt xấu gì chúng ta cũng biết rõ về Xảo Quyên, còn nhà của Tiểu Hạ kia cách chỗ chúng ta hơn ba ngàn dặm, phải đi đâu để hỏi thăm đây?
Con bé đó đã hơn hai mươi mà còn chưa lập gia đình, ai mà biết được có phải là có vấn đề gì hay không…"
Không kết hôn thì có thể có vấn đề gì?
Chẳng có gì ngoài cơ thể có bệnh tật, hoặc là cách sống buông thả.
Lục Trạch Đồng gằn giọng ngắt lời cô ta:
"Không có gì cả, em bớt bôi nhọ danh tiếng của con gái nhà người ta đi. Anh mặc kệ em có ý định gì, chuyện Ký Bắc em đừng nhúng tay vào.
Ngày mai lúc đi đưa lễ hỏi em cũng đừng đi theo, tránh cho em nói chuyện khó nghe, làm cho người ta ấm ức trong lòng."
"Lúc trước khi con bé vừa đến đây, anh có nói em giới thiệu nó cho Ký Bắc, chẳng phải em không đồng ý sao?"
Không chỉ là không đồng ý, mà cô ta còn châm chọc khiêu khích anh ta, nói cái gì mà:
"Trong lòng anh không hiểu rõ em trai anh là dạng người nào sao? Em không thể mở miệng nói ra được.
Đến lúc đó nếu mọi chuyện không suôn sẻ, em và Xảo Vân còn sống với nhau được nữa không?"
Lưu Thiết Bình cũng nhớ đến chuyện lần đó, chợt khựng lại:
"Đó là lúc trước, mấy ngày nay sống chung với nhau, em thấy Ký Bắc cũng không tệ như lời bố mẹ nó nói. Đến khi nó kết hôn, có vợ có con rồi, biết đâu lại biết điều hơn."
Đây là lời Lục Trạch Đồng khuyên cô ta trước đó, anh ta im lặng một lúc: "Vậy em chuẩn bị đi, ngày mai đến đưa lễ hỏi cho Tiểu Hạ."
Lưu Thiết Bình còn tưởng là anh ta đang nói đến Dương Xảo Quyên, đầu tiên là vui vẻ: "Được."
Sau khi phản ứng lại thì ngạc nhiên: "Anh nói ai cơ? Tiểu Hạ?"
"Ừm." Xưởng trưởng Lục quẹt que diêm châm điếu thuốc.
Lưu Thiết Bình đột nhiên nóng nảy: "Làm sao anh có thể chọn cô ta được? Nãy giờ em nói chuyện với anh đều vô ích à?"
"Ký Bắc thích con bé."
"Nó thích thì anh đồng ý à? Nó còn trẻ thì biết cái gì!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Thiết Bình có thể nói là tức đến mức giậm chân, sau khi bật thốt ra lời này mới phát hiện ánh mắt của Lục Trạch Đồng rất nặng nề, đang nhìn cô ta qua làn khói bốc lên:
"Không phải em muốn Dương Xảo Quyên gả cho Ký Bắc là vì Đại Quân đấy chứ?"
Dù thế nào thì Lục Trạch Đồng cũng là người từng lên chiến trường, lúc anh ta nhìn người khác như vậy, ánh mắt luôn tạo cảm giác như đâm xuyên qua người.
Trong lòng Lưu Thiết Bình giật thót, nhưng vẫn không cam lòng.
"Anh còn nói em không ưa Ký Bắc, anh cũng đâu có ưa gì Đại Quân! Em vì Đại Quân chỗ nào?
Em chỉ muốn tìm một người tốt cho Ký Bắc, sau này nó kết hôn rồi cũng đỡ lo thôi.
Tốt xấu gì chúng ta cũng biết rõ về Xảo Quyên, còn nhà của Tiểu Hạ kia cách chỗ chúng ta hơn ba ngàn dặm, phải đi đâu để hỏi thăm đây?
Con bé đó đã hơn hai mươi mà còn chưa lập gia đình, ai mà biết được có phải là có vấn đề gì hay không…"
Không kết hôn thì có thể có vấn đề gì?
Chẳng có gì ngoài cơ thể có bệnh tật, hoặc là cách sống buông thả.
Lục Trạch Đồng gằn giọng ngắt lời cô ta:
"Không có gì cả, em bớt bôi nhọ danh tiếng của con gái nhà người ta đi. Anh mặc kệ em có ý định gì, chuyện Ký Bắc em đừng nhúng tay vào.
Ngày mai lúc đi đưa lễ hỏi em cũng đừng đi theo, tránh cho em nói chuyện khó nghe, làm cho người ta ấm ức trong lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro