Ngày Mai Đi
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Hạ Thược bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về chuyện này: "Anh có biết làm việc nhà không?"
"Chẻ củi nhóm lửa thì không thành vấn đề."
Nghĩa là không biết những chuyện khác.
Có điều năm đó ông nội của anh cũng không biết, chẳng phải vẫn được bà nội dạy cho biết đó sao.
Hạ Thược lại nghĩ đến việc hình như tính cách của người này không hiền lành cho lắm: "Anh không đánh vợ đấy chứ?"
Trần Ký Bắc nhíu mày nhìn cô: "Tôi trông giống người sẽ đánh phụ nữ sao?"
Anh còn chưa kết hôn mà, ai biết được sau khi kết hôn sẽ như thế nào…
Có điều nếu anh dám đánh vợ, cô cũng dám đánh lại, cùng lắm thì đánh nhau, đánh xong thì ly hôn.
Phải biết rằng trung tâm giáo dục bạo lực gia đình duy nhất tiếp nhận nam giới trong cả nước nằm ở Thẩm Dương, tỉnh Đông Bắc, cô không ức hiếp người khác, nhưng sẽ không để cho người khác ức hiếp mình.
Hạ Thược cảm thấy hỏi thế đã đủ, nhưng rõ ràng là Trần Ký Bắc lại không nghĩ như vậy:
"Nếu cô hy vọng nửa kia sẽ về nhà sớm để ở bên cạnh cô, tôi cũng có thể làm được."
Hạ Thược: "…"
Sao lại xem cô như một người hay bám lấy người khác thế?
Bây giờ cô còn kịp nói với anh mình không có ý kia không?
Từ khi Hạ Thược và Trần Ký Bắc đi ra ngoài, Lý Lai Đệ ăn mà không yên lòng, thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài.
Những người khác trong phòng đều đang nói chuyện, chỉ có cô ta là người đầu tiên phát hiện ra hai người đã quay lại: "Hai người nói chuyện gì đấy? Nói cả nửa ngày rồi."
Giống như thể quan hệ giữa cô ta và Hạ Thược rất thân mật, thật sự là họ hàng có thể hỏi thăm về chuyện này.
Hạ Thược không nói gì, Trần Ký Bắc lại càng không để ý đến, thậm chí còn chẳng nhìn cô ta lấy một lần.
Người đàn ông khẽ gật đầu với Lục Trạch Đồng, sau đó quay về chỗ ngồi, không thể nhìn ra một chút thay đổi nào trên nét mặt của anh.
Lý Lai Đệ bị phớt lờ, không vui cho lắm.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Trạch Đồng càng thêm rõ ràng:
"Không phải em trai Tiểu Hạ còn phải quay về trong Quan sao? Nếu hai bên không có ý kiến gì, vậy thì mau mau giải quyết xong chuyện này thôi."
Điều Điền Thúy Phân muốn nghe nhất chính là điều này, lập tức vui vẻ ra mặt: "Ngài rảnh ngày nào? Chúng tôi sao cũng được."
"Vậy ngày mai đi." Xưởng trưởng Lục trầm ngâm:
"Trước tiên cứ làm lễ dạm ngõ đã, đợi qua hai ngày nữa hẵng kết hồn. Tôi phải gọi điện thông báo cho bố mẹ của Ký Bắc, còn phải đặt mua vài thứ nữa, cũng không thể để hai đứa nó tay không về với nhau như thế được."
Làm lễ dạm ngõ, còn muốn đưa tiền sính lễ.
Ở thời đại này ai cũng nghèo, không phải là không có chuyện chỉ xách theo hai bó củi và hành lý đã được xem là kết hôn.
"Chẻ củi nhóm lửa thì không thành vấn đề."
Nghĩa là không biết những chuyện khác.
Có điều năm đó ông nội của anh cũng không biết, chẳng phải vẫn được bà nội dạy cho biết đó sao.
Hạ Thược lại nghĩ đến việc hình như tính cách của người này không hiền lành cho lắm: "Anh không đánh vợ đấy chứ?"
Trần Ký Bắc nhíu mày nhìn cô: "Tôi trông giống người sẽ đánh phụ nữ sao?"
Anh còn chưa kết hôn mà, ai biết được sau khi kết hôn sẽ như thế nào…
Có điều nếu anh dám đánh vợ, cô cũng dám đánh lại, cùng lắm thì đánh nhau, đánh xong thì ly hôn.
Phải biết rằng trung tâm giáo dục bạo lực gia đình duy nhất tiếp nhận nam giới trong cả nước nằm ở Thẩm Dương, tỉnh Đông Bắc, cô không ức hiếp người khác, nhưng sẽ không để cho người khác ức hiếp mình.
Hạ Thược cảm thấy hỏi thế đã đủ, nhưng rõ ràng là Trần Ký Bắc lại không nghĩ như vậy:
"Nếu cô hy vọng nửa kia sẽ về nhà sớm để ở bên cạnh cô, tôi cũng có thể làm được."
Hạ Thược: "…"
Sao lại xem cô như một người hay bám lấy người khác thế?
Bây giờ cô còn kịp nói với anh mình không có ý kia không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi Hạ Thược và Trần Ký Bắc đi ra ngoài, Lý Lai Đệ ăn mà không yên lòng, thỉnh thoảng lại ngó ra bên ngoài.
Những người khác trong phòng đều đang nói chuyện, chỉ có cô ta là người đầu tiên phát hiện ra hai người đã quay lại: "Hai người nói chuyện gì đấy? Nói cả nửa ngày rồi."
Giống như thể quan hệ giữa cô ta và Hạ Thược rất thân mật, thật sự là họ hàng có thể hỏi thăm về chuyện này.
Hạ Thược không nói gì, Trần Ký Bắc lại càng không để ý đến, thậm chí còn chẳng nhìn cô ta lấy một lần.
Người đàn ông khẽ gật đầu với Lục Trạch Đồng, sau đó quay về chỗ ngồi, không thể nhìn ra một chút thay đổi nào trên nét mặt của anh.
Lý Lai Đệ bị phớt lờ, không vui cho lắm.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Trạch Đồng càng thêm rõ ràng:
"Không phải em trai Tiểu Hạ còn phải quay về trong Quan sao? Nếu hai bên không có ý kiến gì, vậy thì mau mau giải quyết xong chuyện này thôi."
Điều Điền Thúy Phân muốn nghe nhất chính là điều này, lập tức vui vẻ ra mặt: "Ngài rảnh ngày nào? Chúng tôi sao cũng được."
"Vậy ngày mai đi." Xưởng trưởng Lục trầm ngâm:
"Trước tiên cứ làm lễ dạm ngõ đã, đợi qua hai ngày nữa hẵng kết hồn. Tôi phải gọi điện thông báo cho bố mẹ của Ký Bắc, còn phải đặt mua vài thứ nữa, cũng không thể để hai đứa nó tay không về với nhau như thế được."
Làm lễ dạm ngõ, còn muốn đưa tiền sính lễ.
Ở thời đại này ai cũng nghèo, không phải là không có chuyện chỉ xách theo hai bó củi và hành lý đã được xem là kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro