Ngầm Châm Chọc
Nịnh Mông Cửu
2024-08-07 21:16:37
Nhà họ Lục bằng lòng đưa sính lễ, Hạ Thược xem như đã được hời.
Chẳng biết tại sao cô lại tốt số như vậy, có thể làm cho người nhà họ Lục ưng ý với mình.
Nhìn hai anh em họ đi càng lúc càng xe, trong lòng Lý Lai Đệ không kìm được sự ganh ghét.
Có điều nghĩ kỹ lại, tuy rằng xưởng trưởng Lục nói như thế, nhưng nhà họ Lục vẫn còn một người chị dâu họ không dễ chung sống.
Người này lừa gạt cả hai bên là vì muốn phá hỏng mối hôn sự này, không biết lúc trở về nghe tin xưởng trưởng Lục đã tìm đến đây thì sẽ thế nào.
Chuyện lễ hỏi chắc chắn là rất đắt, suy cho cùng, việc Hạ Thược có thể gả đi hay không vẫn cần phải bàn lại.
Cho dù được gả vào nhà họ, có một người chị dâu như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Lý Lai Đệ lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Thược rồi quay vào nhà.
Hạ Vạn Huy không để ý, cố ý đi tụt lại ở phía sau, túm lấy áo của Hạ Thược.
Hạ Thược thuận thế đi chậm lại, Hạ Vạn Huy lập tức nhỏ giọng nói:
"Em thấy bà chị dâu của anh ta trông ghê gớm lắm, chị thật sự muốn gả cho anh ta à?"
"Em lo lắng chuyện này à?" Hạ Thược thong dong liếc nhìn cậu, còn nở một nụ cười:
"Hôm nay cô ta gây ra chuyện như vậy, em nói xem, nếu sau này chị và cô ta có xảy ra mâu thuẫn gì, người khác sẽ nghiêng về phía chị hay là nghiêng về cô ta?"
"Đương nhiên là nghiêng về phía chị rồi."
"Cho nên, kẻ địch ở ngoài sáng thì không đáng sợ, kẻ đáng sợ là kẻ trốn trong bóng tối."
Khi họ quay vào nhà, bàn ăn đã được dọn sạch, Lý Lai Đệ và Trình Văn Hoa đang ngồi dưới đất phụ giúp, còn Đại Nha thì ngồi trên giường sưởi dụi mắt.
Lý Thường Thuận thấy bé đã buồn ngủ, bèn bảo Lý Bảo Sinh và Trình Văn Hoa đưa con cái về nhà ngủ trưa.
Hạ Thược và Hạ Vạn Huy cũng muốn đi, lại bị ông ta gọi lại:
"Chuyện hôn sự của Tiểu Thược đã được quyết định rồi, không phải là hai đứa nên đưa bức thư kia cho bác à?"
"Không vội." Hạ Thược nói: "Đến lúc kết hôn cháu sẽ đưa cho bác, ai mà biết được chuyện này có thay đổi gì hay không."
Chuyện Lưu Thiết Bình gây rối quả thật đã làm cho người ta không thể yên tâm nổi, nhưng Lý Thường Thuận vẫn nhíu mày: "Đến lúc kết hôn, có chắc là cháu sẽ đưa cho bác không?"
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của ông ta, Hạ Vạn Huy hơi tức giận:
"Nhà cháu đâu phải là nhà bác, chị của cháu còn chờ tận năm năm, có thể nói mà không giữ lời được ư?"
Đây là ngầm châm chọc nhà họ Lý nói mà không giữ lời, sắc mặt của Lý Thường Thuận có hơi khó coi.
Chẳng biết tại sao cô lại tốt số như vậy, có thể làm cho người nhà họ Lục ưng ý với mình.
Nhìn hai anh em họ đi càng lúc càng xe, trong lòng Lý Lai Đệ không kìm được sự ganh ghét.
Có điều nghĩ kỹ lại, tuy rằng xưởng trưởng Lục nói như thế, nhưng nhà họ Lục vẫn còn một người chị dâu họ không dễ chung sống.
Người này lừa gạt cả hai bên là vì muốn phá hỏng mối hôn sự này, không biết lúc trở về nghe tin xưởng trưởng Lục đã tìm đến đây thì sẽ thế nào.
Chuyện lễ hỏi chắc chắn là rất đắt, suy cho cùng, việc Hạ Thược có thể gả đi hay không vẫn cần phải bàn lại.
Cho dù được gả vào nhà họ, có một người chị dâu như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Lý Lai Đệ lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Thược rồi quay vào nhà.
Hạ Vạn Huy không để ý, cố ý đi tụt lại ở phía sau, túm lấy áo của Hạ Thược.
Hạ Thược thuận thế đi chậm lại, Hạ Vạn Huy lập tức nhỏ giọng nói:
"Em thấy bà chị dâu của anh ta trông ghê gớm lắm, chị thật sự muốn gả cho anh ta à?"
"Em lo lắng chuyện này à?" Hạ Thược thong dong liếc nhìn cậu, còn nở một nụ cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm nay cô ta gây ra chuyện như vậy, em nói xem, nếu sau này chị và cô ta có xảy ra mâu thuẫn gì, người khác sẽ nghiêng về phía chị hay là nghiêng về cô ta?"
"Đương nhiên là nghiêng về phía chị rồi."
"Cho nên, kẻ địch ở ngoài sáng thì không đáng sợ, kẻ đáng sợ là kẻ trốn trong bóng tối."
Khi họ quay vào nhà, bàn ăn đã được dọn sạch, Lý Lai Đệ và Trình Văn Hoa đang ngồi dưới đất phụ giúp, còn Đại Nha thì ngồi trên giường sưởi dụi mắt.
Lý Thường Thuận thấy bé đã buồn ngủ, bèn bảo Lý Bảo Sinh và Trình Văn Hoa đưa con cái về nhà ngủ trưa.
Hạ Thược và Hạ Vạn Huy cũng muốn đi, lại bị ông ta gọi lại:
"Chuyện hôn sự của Tiểu Thược đã được quyết định rồi, không phải là hai đứa nên đưa bức thư kia cho bác à?"
"Không vội." Hạ Thược nói: "Đến lúc kết hôn cháu sẽ đưa cho bác, ai mà biết được chuyện này có thay đổi gì hay không."
Chuyện Lưu Thiết Bình gây rối quả thật đã làm cho người ta không thể yên tâm nổi, nhưng Lý Thường Thuận vẫn nhíu mày: "Đến lúc kết hôn, có chắc là cháu sẽ đưa cho bác không?"
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của ông ta, Hạ Vạn Huy hơi tức giận:
"Nhà cháu đâu phải là nhà bác, chị của cháu còn chờ tận năm năm, có thể nói mà không giữ lời được ư?"
Đây là ngầm châm chọc nhà họ Lý nói mà không giữ lời, sắc mặt của Lý Thường Thuận có hơi khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro