Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Anh Không Thể G...
Hạnh Phúc Nịnh Mông
2024-08-20 17:13:43
Bây giờ đã kết thúc mùa thu hoạch vụ thu, tất cả lương thực đã được thu lên, dạo này tất cả đại đội đều đang đi giao lương thực, bọn họ cũng thế, hôm qua giao một phần rồi, hôm nay vẫn phải đi nữa.
Sau khi giao lương thực, nộp thuế thì còn phải chia lương thực và tiền cho các đội viên, những việc đó đều là công việc.
Lúc Kiều Niệm Dao bê rổ về nhà thì bác Tống đã nói chuyện dê con với cô.
Kiều Niệm Dao gật đầu, ghi nhớ: "Cháu sẽ nuôi nó thật tốt ạ."
"Được rồi, bác về trước đây."
"Bác cả cứ mang trứng về đi ạ, trong nhà cháu vẫn còn nhiều lắm, ba con gà nhà cháu năng suất lắm, không sợ không có trứng ăn đâu."
"Cứ giữ lại đi, bác đổi cho các cháu mà, đừng để mình Thanh Phong thôi, cháu cũng ăn nữa đi."
Bác Tống nói xong thì thẫn thờ đi về.
Bà ấy tạm thời không nhắc đến chuyện để Kiều Niệm Dao rời đi, chuyện này còn phải đợi mấy em gái quay về rồi lại bàn.
Nhưng mà trong lòng bà ấy lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo!
Kiều Niệm Dao xoay người đi vào xem Tống Thanh Phong, cô còn mua trái cây đóng hộp về, còn cả táo nữa.
Cô cất táo vào tủ rồi mở hộp trái cây ra cho anh ăn, Tống Thanh Phong nhìn miếng trái cây cô đưa đến bên miệng mình thì chỉ nói: "Anh không..." Ăn.
Còn chưa nói xong đã bị Kiều Niệm Dao nhét thẳng miếng trái cây vào miệng.
Tống Thanh Phong nuốt miếng trái cây xuống bụng.
Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Anh đã nói chuyện gì với bác cả mà tinh thần của bác ý có vẻ không tốt lắm?"
"Chờ mấy bác quay về thì sẽ thương lượng chuyện cho em đi." Tống Thanh Phong nói.
Kiều Niệm Dao ngạc nhiên: "Sao có thể?"
Sao bác Tống có thể để cô rời đi được chứ?
"Anh đã nói gì với bác cả thế?" Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Đừng hòng giấu được em, em mà đi hỏi bác cả thì sẽ biết ngay thôi."
Tống Thanh Phong không cảm xúc nói: "Anh không thể giao hợp.''
"Ha ha!"
Kiều Niệm Dao không khỏi bật cười.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn cô, Kiều Niệm Dao nâng mặt anh trong lòng bàn tay rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Thanh Phong cứng đờ cả người: "Em làm gì vậy?"
"Tống Thanh Phong, vì đuổi em đi mà cái gì anh cũng nói được. Tối qua anh ngủ quá say, ngay cả sáng nay em tỉnh lại trong lòng anh mà anh cũng không biết. Lúc tỉnh lại, em còn không biết anh giấu cái gì trong người mà lại cứ chọc chọc vào người em như vậy, vừa sờ xuống đã biết ngay..."
Tống Thanh Phong đỏ mặt.
Anh nhìn cô chằm chằm: "Em đừng nói gì với bác cả thì có thể rời đi bình yên, bác cả biết anh không được thì sẽ bằng lòng thả em đi."
Sau khi giao lương thực, nộp thuế thì còn phải chia lương thực và tiền cho các đội viên, những việc đó đều là công việc.
Lúc Kiều Niệm Dao bê rổ về nhà thì bác Tống đã nói chuyện dê con với cô.
Kiều Niệm Dao gật đầu, ghi nhớ: "Cháu sẽ nuôi nó thật tốt ạ."
"Được rồi, bác về trước đây."
"Bác cả cứ mang trứng về đi ạ, trong nhà cháu vẫn còn nhiều lắm, ba con gà nhà cháu năng suất lắm, không sợ không có trứng ăn đâu."
"Cứ giữ lại đi, bác đổi cho các cháu mà, đừng để mình Thanh Phong thôi, cháu cũng ăn nữa đi."
Bác Tống nói xong thì thẫn thờ đi về.
Bà ấy tạm thời không nhắc đến chuyện để Kiều Niệm Dao rời đi, chuyện này còn phải đợi mấy em gái quay về rồi lại bàn.
Nhưng mà trong lòng bà ấy lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo!
Kiều Niệm Dao xoay người đi vào xem Tống Thanh Phong, cô còn mua trái cây đóng hộp về, còn cả táo nữa.
Cô cất táo vào tủ rồi mở hộp trái cây ra cho anh ăn, Tống Thanh Phong nhìn miếng trái cây cô đưa đến bên miệng mình thì chỉ nói: "Anh không..." Ăn.
Còn chưa nói xong đã bị Kiều Niệm Dao nhét thẳng miếng trái cây vào miệng.
Tống Thanh Phong nuốt miếng trái cây xuống bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Anh đã nói chuyện gì với bác cả mà tinh thần của bác ý có vẻ không tốt lắm?"
"Chờ mấy bác quay về thì sẽ thương lượng chuyện cho em đi." Tống Thanh Phong nói.
Kiều Niệm Dao ngạc nhiên: "Sao có thể?"
Sao bác Tống có thể để cô rời đi được chứ?
"Anh đã nói gì với bác cả thế?" Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Đừng hòng giấu được em, em mà đi hỏi bác cả thì sẽ biết ngay thôi."
Tống Thanh Phong không cảm xúc nói: "Anh không thể giao hợp.''
"Ha ha!"
Kiều Niệm Dao không khỏi bật cười.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn cô, Kiều Niệm Dao nâng mặt anh trong lòng bàn tay rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Thanh Phong cứng đờ cả người: "Em làm gì vậy?"
"Tống Thanh Phong, vì đuổi em đi mà cái gì anh cũng nói được. Tối qua anh ngủ quá say, ngay cả sáng nay em tỉnh lại trong lòng anh mà anh cũng không biết. Lúc tỉnh lại, em còn không biết anh giấu cái gì trong người mà lại cứ chọc chọc vào người em như vậy, vừa sờ xuống đã biết ngay..."
Tống Thanh Phong đỏ mặt.
Anh nhìn cô chằm chằm: "Em đừng nói gì với bác cả thì có thể rời đi bình yên, bác cả biết anh không được thì sẽ bằng lòng thả em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro