Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Trở Thành Thái...
Hạnh Phúc Nịnh Mông
2024-08-20 17:13:43
Hôm nay Đại Hoàng không hề ngăn cản, trước khi đi ra ngoài, chủ nhân của nó đã dặn dò hôm nay không phải cản người.
Thế nên lúc nhìn thấy Tống Thanh Sơn đi vào, nó chỉ ngước mắt lên mà chẳng thèm quan tâm...
Bác Tống cố gắng bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài, nhìn thấy con dê con thì hỏi: "Con dê con này là sao?"
"Ông bí thư chi bộ đã xin phụ cấp cho nhà Thanh Phong một con dê con, thư ký Trương đã phê duyệt rồi." Tống Thanh Sơn thả con dê vào trong vòng tròn, tất nhiên còn không quên cảnh giác nhìn Đại Hoàng: "Con này phải nuôi để đổi khẩu phần lương thực đấy, nếu mày dám cắn chết nó thì chủ nhân mày sẽ thịt mày để ăn thịt chó đấy!"
"Gâu!" Đại Hoàng phẫn nộ sủa gâu gâu về phía anh ấy.
"Con chó này hung dữ quá, chắc sẽ không xông lên cắn đấy chứ?" Tống Thanh Sơn hơi bất an với con chó này, con dê con này cực kỳ quý giá, khẩu phần lương thực của anh em Thanh Phong năm sau còn phải dựa vào nó đấy.
"Không đâu, Đại Hoàng nghe hiểu tiếng người đấy." Mặc dù bác Tống cũng không thân cận được với Đại Hoàng nhưng bà ấy biết Đại Hoàng rất thông minh.
Con cừu non vừa đến môi trường mới nên rất sợ hãi, nhưng sau khi bác Tống cho nó ăn một cái lá rau thì nó cũng tươi tỉnh lên, bắt đầu tự ăn.
Tống Thanh Sơn đi vào tìm Tống Thanh Phong.
"Sao rồi?" Tống Thanh Sơn hỏi.
"Vẫn tốt." Tống Thanh Phong ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Tống Thanh Sơn ngồi xuống rồi nói: "Bác cả đã báo cáo tình huống của anh với thư ký Trương rồi, bác cả vốn muốn xin tiền cứu tế cho anh nhưng điều kiện của công xã chúng ta có hạn, thứ ký Trương cho chúng ta chọn mỗi tháng nhạn mười cân lương thực cứu tế hay nuôi một con dê con? Bác cả cảm thấy nuôi dê con có lời hơn nên đã xin cho anh một con dê con, bao giờ nuôi lớn sẽ đưa đến công xã, lông dê bán được mười sáu xu một cân, cố gắng nuôi một năm thì có thể mọc ra một trăm tám mươi cân đấy. Mặc dù không nhiều nhưng dù sao cũng nhiều hơn mười cân lương thực cứu tế, coi như có tiền thu vào."
Bác Tống vừa đi vào nghe thấy thế thì nhìn cháu trai, nói: "Thanh Sơn nói đúng lắm, nuôi lớn còn có thể bán được mười mấy, hai mươi đồng, đó là một bút tiền thu vào đấy. Xem ra công xã chúng ta vẫn quan tâm đến con em bộ đội lắm!"
Tống Thanh Phong nhìn Tống Thanh Sơn, nói: "Cảm ơn ông bí thư chi bộ hộ anh."
"Em biết rồi." Tống Thanh Sơn gật đầu, anh ấy ngồi thêm một lát rồi đi về, ở nhà còn nhiều việc lắm.
Thế nên lúc nhìn thấy Tống Thanh Sơn đi vào, nó chỉ ngước mắt lên mà chẳng thèm quan tâm...
Bác Tống cố gắng bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài, nhìn thấy con dê con thì hỏi: "Con dê con này là sao?"
"Ông bí thư chi bộ đã xin phụ cấp cho nhà Thanh Phong một con dê con, thư ký Trương đã phê duyệt rồi." Tống Thanh Sơn thả con dê vào trong vòng tròn, tất nhiên còn không quên cảnh giác nhìn Đại Hoàng: "Con này phải nuôi để đổi khẩu phần lương thực đấy, nếu mày dám cắn chết nó thì chủ nhân mày sẽ thịt mày để ăn thịt chó đấy!"
"Gâu!" Đại Hoàng phẫn nộ sủa gâu gâu về phía anh ấy.
"Con chó này hung dữ quá, chắc sẽ không xông lên cắn đấy chứ?" Tống Thanh Sơn hơi bất an với con chó này, con dê con này cực kỳ quý giá, khẩu phần lương thực của anh em Thanh Phong năm sau còn phải dựa vào nó đấy.
"Không đâu, Đại Hoàng nghe hiểu tiếng người đấy." Mặc dù bác Tống cũng không thân cận được với Đại Hoàng nhưng bà ấy biết Đại Hoàng rất thông minh.
Con cừu non vừa đến môi trường mới nên rất sợ hãi, nhưng sau khi bác Tống cho nó ăn một cái lá rau thì nó cũng tươi tỉnh lên, bắt đầu tự ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Sơn đi vào tìm Tống Thanh Phong.
"Sao rồi?" Tống Thanh Sơn hỏi.
"Vẫn tốt." Tống Thanh Phong ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Tống Thanh Sơn ngồi xuống rồi nói: "Bác cả đã báo cáo tình huống của anh với thư ký Trương rồi, bác cả vốn muốn xin tiền cứu tế cho anh nhưng điều kiện của công xã chúng ta có hạn, thứ ký Trương cho chúng ta chọn mỗi tháng nhạn mười cân lương thực cứu tế hay nuôi một con dê con? Bác cả cảm thấy nuôi dê con có lời hơn nên đã xin cho anh một con dê con, bao giờ nuôi lớn sẽ đưa đến công xã, lông dê bán được mười sáu xu một cân, cố gắng nuôi một năm thì có thể mọc ra một trăm tám mươi cân đấy. Mặc dù không nhiều nhưng dù sao cũng nhiều hơn mười cân lương thực cứu tế, coi như có tiền thu vào."
Bác Tống vừa đi vào nghe thấy thế thì nhìn cháu trai, nói: "Thanh Sơn nói đúng lắm, nuôi lớn còn có thể bán được mười mấy, hai mươi đồng, đó là một bút tiền thu vào đấy. Xem ra công xã chúng ta vẫn quan tâm đến con em bộ đội lắm!"
Tống Thanh Phong nhìn Tống Thanh Sơn, nói: "Cảm ơn ông bí thư chi bộ hộ anh."
"Em biết rồi." Tống Thanh Sơn gật đầu, anh ấy ngồi thêm một lát rồi đi về, ở nhà còn nhiều việc lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro