Chương 30 - Em Họ, Sao Em Lại Làm Như Vậy Với Mẹ Chị
Đồ Ăn Chạy Mất...
Nhất Nguyện Tương Tư
2024-08-10 18:29:11
Tô Điềm dùng tay quạt gió, hỏi anh, không biết rằng rất nhanh cô sẽ bị bẽ mặt.
“Đồ ăn của tôi chạy mất rồi.”
Tô Điềm trợn mắt lên, có quỷ mới tin anh, để mất đồ ăn trên núi, không phải là anh muốn thành đồ ăn à.
Tần Lâm Xuyên nhịn không được, bật cười lên, nhìn thấy rõ cả hàm răng.
Con nhóc này, càng nhìn càng thấy thú vị, trêu chọc cũng vui, ngoài trừ hơi đen với hơi gầy ra, khuôn mặt rất đẹp, giọng nói cũng vừa ngọt vừa dịu dàng.
“Anh cười cái gì?”
“Làm sao mà cô đánh nhau với lợn rừng, lại còn định giảng lý lẽ cho lợn như nào, truyền cho tôi một chút kinh nghiệm để học tập theo.”
Vừa mới nói mấy câu, lại cười ha hả, nhìn thấy khuôn mặt nhóc con càng lúc càng đen, anh không kiêng nể gì mà cười.
Tô Điềm nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô cứ nghĩ người này là người tốt, hóa ra lại là một tên khốn nạn, cười cô cái gì, có cái gì đáng cười chứ!
“Được rồi, tôi sẽ giải thích với anh thật chi tiết, lại đánh anh một cái là anh sẽ hiểu, việc tận tay dạy dỗ là rất quan trọng.”
“Được…. Cô vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ.” Con nhóc này, còn chửi xéo anh là lợn, suýt chút nữa bị lừa.
“Hừ.”
Tô Điềm xoay người, vừa chạy vừa nhảy, để lại Tần Lâm Xuyên trợn mắt há mồm chỉ tay theo hướng cô, cô nhóc này, rốt cuộc là vẫn chưa lớn, vẫn còn là trẻ con.
Chạy nhảy là bình thường, chạy nhảy là bình thường!
Tô Điểm cũng nhận thấy động tác ngây thơ của mình, lập tức dừng lại, lén lút nhìn trái nhìn phải, không có ai thấy là tốt rồi, còn việc Tần Lâm Xuyên có thấy, cô sẽ không thừa nhận, người xấu hổ sẽ không phải là cô.
Cửa nhà bị khóa, mẹ đâu? Mẹ cô đâu rồi? Đi đâu rồi?
“Điềm Điềm, Điềm Điềm, qua đây lấy chìa khóa.” Chu Tuệ Ngọc vẫn luôn chú ý tới khu vực quanh nhà, sợ con gái quay về không thấy bà sẽ lo lắng, lúc này thấy bóng dáng nhỏ bé của con gái, bà hô lên.
Tô Điềm muốn hô lại một tiếng, nhưng sau khi thử một lần, cô nghĩ hét lên như vậy sẽ khàn giọng mất, xoay người chạy về phía bờ sông.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại, để con giúp mẹ.” Thấy khung đất được phơi nắng cách đó không xa, Tô Điềm nóng lòng muốn thử, lại càng muốn giúp đỡ nhiều hơn, buổi trưa hôm nay làm xong con thỏ, cô còn nhìn thấy mẹ cô đang đấm eo.
“Không có việc gì đâu, con đi chơi đi, để mẹ làm, đây cũng không phải việc có thể làm xong trong một hai ngày được.” Mẹ Tô không muốn con gái làm những việc này, lúc trước ở nhà ông cụ Tô phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, bà không có cách nào để con gái không phải làm việc, chỉ có thể đau lòng nhẫn nhịn, nhìn làn da trắng như tuyết dần dần biến thành cục than đen, bây giờ bà âm thầm quyết tâm nuôi con gái, vui vẻ tình nguyện chính mình đi làm việc.
“Chúng ta làm cùng nhau, mẹ dỡ khuôn ra, con đem nó đi phơi nắng.” Mặc kệ lời từ chối của mẹ Tô, Tô Điềm cố ý không nghe theo.
“Không ngờ nước của đại đội chúng ta lại ngọt như vậy.” Mẹ Tô vừa nói vừa múc thêm một chén nước.
Tô Điềm nghe vậy run sợ trong lòng, trên tay bưng đầy bùn đất, nghe được lời của mẹ Tô, tim nảy lên, hai tay thuận tiện lau lên mặt mấy phát.
Mẹ Tô buông bát xuống liền thấy con gái rửa mặt mấy lần, vốn chỉ có vài vết bùn trên mặt, giờ thì hay rồi, cả mặt toàn bùn là bùn.
Haha!
Mẹ Tô nhịn không được: “Mèo hoa nhỏ từ đâu chạy tới.”
“Mẹ.”Tô Điềm phản ứng lại, nũng nịu kêu một tiếng, còn không phải do cô bị mẹ dọa sợ sao.
“Đồ ăn của tôi chạy mất rồi.”
Tô Điềm trợn mắt lên, có quỷ mới tin anh, để mất đồ ăn trên núi, không phải là anh muốn thành đồ ăn à.
Tần Lâm Xuyên nhịn không được, bật cười lên, nhìn thấy rõ cả hàm răng.
Con nhóc này, càng nhìn càng thấy thú vị, trêu chọc cũng vui, ngoài trừ hơi đen với hơi gầy ra, khuôn mặt rất đẹp, giọng nói cũng vừa ngọt vừa dịu dàng.
“Anh cười cái gì?”
“Làm sao mà cô đánh nhau với lợn rừng, lại còn định giảng lý lẽ cho lợn như nào, truyền cho tôi một chút kinh nghiệm để học tập theo.”
Vừa mới nói mấy câu, lại cười ha hả, nhìn thấy khuôn mặt nhóc con càng lúc càng đen, anh không kiêng nể gì mà cười.
Tô Điềm nghiến răng nghiến lợi, lúc trước cô cứ nghĩ người này là người tốt, hóa ra lại là một tên khốn nạn, cười cô cái gì, có cái gì đáng cười chứ!
“Được rồi, tôi sẽ giải thích với anh thật chi tiết, lại đánh anh một cái là anh sẽ hiểu, việc tận tay dạy dỗ là rất quan trọng.”
“Được…. Cô vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ.” Con nhóc này, còn chửi xéo anh là lợn, suýt chút nữa bị lừa.
“Hừ.”
Tô Điềm xoay người, vừa chạy vừa nhảy, để lại Tần Lâm Xuyên trợn mắt há mồm chỉ tay theo hướng cô, cô nhóc này, rốt cuộc là vẫn chưa lớn, vẫn còn là trẻ con.
Chạy nhảy là bình thường, chạy nhảy là bình thường!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điểm cũng nhận thấy động tác ngây thơ của mình, lập tức dừng lại, lén lút nhìn trái nhìn phải, không có ai thấy là tốt rồi, còn việc Tần Lâm Xuyên có thấy, cô sẽ không thừa nhận, người xấu hổ sẽ không phải là cô.
Cửa nhà bị khóa, mẹ đâu? Mẹ cô đâu rồi? Đi đâu rồi?
“Điềm Điềm, Điềm Điềm, qua đây lấy chìa khóa.” Chu Tuệ Ngọc vẫn luôn chú ý tới khu vực quanh nhà, sợ con gái quay về không thấy bà sẽ lo lắng, lúc này thấy bóng dáng nhỏ bé của con gái, bà hô lên.
Tô Điềm muốn hô lại một tiếng, nhưng sau khi thử một lần, cô nghĩ hét lên như vậy sẽ khàn giọng mất, xoay người chạy về phía bờ sông.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại, để con giúp mẹ.” Thấy khung đất được phơi nắng cách đó không xa, Tô Điềm nóng lòng muốn thử, lại càng muốn giúp đỡ nhiều hơn, buổi trưa hôm nay làm xong con thỏ, cô còn nhìn thấy mẹ cô đang đấm eo.
“Không có việc gì đâu, con đi chơi đi, để mẹ làm, đây cũng không phải việc có thể làm xong trong một hai ngày được.” Mẹ Tô không muốn con gái làm những việc này, lúc trước ở nhà ông cụ Tô phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, bà không có cách nào để con gái không phải làm việc, chỉ có thể đau lòng nhẫn nhịn, nhìn làn da trắng như tuyết dần dần biến thành cục than đen, bây giờ bà âm thầm quyết tâm nuôi con gái, vui vẻ tình nguyện chính mình đi làm việc.
“Chúng ta làm cùng nhau, mẹ dỡ khuôn ra, con đem nó đi phơi nắng.” Mặc kệ lời từ chối của mẹ Tô, Tô Điềm cố ý không nghe theo.
“Không ngờ nước của đại đội chúng ta lại ngọt như vậy.” Mẹ Tô vừa nói vừa múc thêm một chén nước.
Tô Điềm nghe vậy run sợ trong lòng, trên tay bưng đầy bùn đất, nghe được lời của mẹ Tô, tim nảy lên, hai tay thuận tiện lau lên mặt mấy phát.
Mẹ Tô buông bát xuống liền thấy con gái rửa mặt mấy lần, vốn chỉ có vài vết bùn trên mặt, giờ thì hay rồi, cả mặt toàn bùn là bùn.
Haha!
Mẹ Tô nhịn không được: “Mèo hoa nhỏ từ đâu chạy tới.”
“Mẹ.”Tô Điềm phản ứng lại, nũng nịu kêu một tiếng, còn không phải do cô bị mẹ dọa sợ sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro