Chương 30 - Em Họ, Sao Em Lại Làm Như Vậy Với Mẹ Chị
Ối Mẹ Ơi
Nhất Nguyện Tương Tư
2024-08-10 18:29:11
“Được rồi, không cười con nữa, nhanh chóng rửa mặt lại đi, buổi trưa còn thừa chút đồ ăn hâm nóng lại là được, lại nấu thêm cháo là đủ rồi.” Mẹ Tô nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.
“Mẹ, sau này để con đi gánh nước cho, thể chất của con quá kém, con muốn rèn luyện một chút.” Tô Điềm tìm cớ, mẹ Tô mới đi gánh nước một lần đã suýt bị lộ rồi, cô phải ngăn chặn những tai họa ngầm.
“Làm việc còn có thể rèn luyện cơ thể, vậy thì mười mấy năm qua con còn chưa luyện tập xong à? Mẹ cũng rèn luyện ở dưới ruộng nửa đời người, cũng không thấy con nhường mẹ một phần.”
Mẹ Tô không đồng ý với cách nói này.
“Đó là do chúng ta chưa được ăn no, vận động rất có lợi cho cơ thể.”
“Hiện tại thì no rồi?”
“Mẹ, mẹ không hiểu rồi, làm chuyện gì thì phải tiến hành làm theo chất lượng, giống như nhà mình vậy, nhất định sẽ tốt lên, ăn no mặc ấm, mỗi bữa đều có thịt, đó là chuyện sớm muộn mà thôi, quyết định vậy nha mẹ, sau này con sẽ đi gánh nước.”
Tô Điềm không cho mẹ Tô cơ hội phản đối, chạy vọt vào phòng mình.
Cô còn muốn chờ khi nào có điều kiện dư dả thì đào một cái giếng trong sân, đến lúc đó cô trực tiếp đổ nước suối thần vào, quá tuyệt vời.
Để cô xem một chút, có ai muốn mua đào chưa.
Tô Điềm xoa tay nắm cửa, quay người đi vào không gian.
Ối mẹ ơi!
Mới vừa chui vào trong không gian, Tô Điềm lại vọt ra ngoài, vỗ lồng ngực bị kinh sợ của mình, dọa chết cô rồi. Hai chân mềm nhũn bò lên giường, cuộn chân lại mở màn hình không gian ra, trong không gian chia ra nhiều khu vực. Đập vào mắt cô là một con lợn rừng đen sì, răng nanh thật dài đang trong tư thế chạy trốn, ngây người đứng ở chỗ đó.
Ôi trời ơi!
Còn có thể thu vật sống vào trong.
Thu vào rồi còn bị làm tê liệt!
Như này thì còn phải sợ cái gì nữa.
Tô Điềm đắc ý khoanh tay trước ngực, đôi chân run rẩy tiến vào không gian.
Cô đi dạo xung quanh con lợn rừng một vòng, trong đầu hiện lên các món ăn, bây giờ cô thèm nhất thịt kho tàu, bún thịt hầm, suy nghĩ đến hăng hái.
Nhưng mà, cô không dám giết lợn và lại không biết làm.
Chỉ có thể tiếc nuối chép miệng, trước tiên đi xem cửa hàng của cô đã.
Tô Điềm quen thuộc mở “Cửa hàng của tôi”, năm mươi cân đào mật đã được bán hết sạch, Tô Điềm ngạc nhiên nhảy dựng lên, thật sự quá tốt rồi, một cân năm mươi đồng, năm mươi cân đó là năm nghìn đồng đấy, giàu rồi giàu rồi.
Còn có phản hồi của người mua?
Có một bình luận nhanh chóng nói một cân năm mươi đồng là quá mắc, chưa bao giờ ăn qua đào mật mà đắt như vậy.
Ngay theo sau bình luận kia là một bình luận khác nói rằng đào ăn ngon đến phát khóc, đắt có cái giá của nó, mấy quả đào mật này, đáng giá vô cùng.
Lại có bình luận khác ở phía dưới chạy tới xin lỗi bình luận này!
Cái này thật khiến người ta phấn khởi mà!
Tô Điềm cười toe toét, dù sao cô vẫn còn nhiều hoa quả mà, móng vuốt nhỏ lập tức làm việc. Đào tiên, quả táo, quả nho, long nhãn…. hơn mười loại hoa quả được xếp lên kệ hàng năm mươi cân, giá cả vẫn là năm mươi đồng một cân.
Bán.
Tô Điềm vui vẻ chạy trong khu hoa quả nửa ngày, nhìn từng cái cây ăn quả, đôi mắt sáng ngời, đây đều là tiền đó nha.
“Mẹ, sau này để con đi gánh nước cho, thể chất của con quá kém, con muốn rèn luyện một chút.” Tô Điềm tìm cớ, mẹ Tô mới đi gánh nước một lần đã suýt bị lộ rồi, cô phải ngăn chặn những tai họa ngầm.
“Làm việc còn có thể rèn luyện cơ thể, vậy thì mười mấy năm qua con còn chưa luyện tập xong à? Mẹ cũng rèn luyện ở dưới ruộng nửa đời người, cũng không thấy con nhường mẹ một phần.”
Mẹ Tô không đồng ý với cách nói này.
“Đó là do chúng ta chưa được ăn no, vận động rất có lợi cho cơ thể.”
“Hiện tại thì no rồi?”
“Mẹ, mẹ không hiểu rồi, làm chuyện gì thì phải tiến hành làm theo chất lượng, giống như nhà mình vậy, nhất định sẽ tốt lên, ăn no mặc ấm, mỗi bữa đều có thịt, đó là chuyện sớm muộn mà thôi, quyết định vậy nha mẹ, sau này con sẽ đi gánh nước.”
Tô Điềm không cho mẹ Tô cơ hội phản đối, chạy vọt vào phòng mình.
Cô còn muốn chờ khi nào có điều kiện dư dả thì đào một cái giếng trong sân, đến lúc đó cô trực tiếp đổ nước suối thần vào, quá tuyệt vời.
Để cô xem một chút, có ai muốn mua đào chưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điềm xoa tay nắm cửa, quay người đi vào không gian.
Ối mẹ ơi!
Mới vừa chui vào trong không gian, Tô Điềm lại vọt ra ngoài, vỗ lồng ngực bị kinh sợ của mình, dọa chết cô rồi. Hai chân mềm nhũn bò lên giường, cuộn chân lại mở màn hình không gian ra, trong không gian chia ra nhiều khu vực. Đập vào mắt cô là một con lợn rừng đen sì, răng nanh thật dài đang trong tư thế chạy trốn, ngây người đứng ở chỗ đó.
Ôi trời ơi!
Còn có thể thu vật sống vào trong.
Thu vào rồi còn bị làm tê liệt!
Như này thì còn phải sợ cái gì nữa.
Tô Điềm đắc ý khoanh tay trước ngực, đôi chân run rẩy tiến vào không gian.
Cô đi dạo xung quanh con lợn rừng một vòng, trong đầu hiện lên các món ăn, bây giờ cô thèm nhất thịt kho tàu, bún thịt hầm, suy nghĩ đến hăng hái.
Nhưng mà, cô không dám giết lợn và lại không biết làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có thể tiếc nuối chép miệng, trước tiên đi xem cửa hàng của cô đã.
Tô Điềm quen thuộc mở “Cửa hàng của tôi”, năm mươi cân đào mật đã được bán hết sạch, Tô Điềm ngạc nhiên nhảy dựng lên, thật sự quá tốt rồi, một cân năm mươi đồng, năm mươi cân đó là năm nghìn đồng đấy, giàu rồi giàu rồi.
Còn có phản hồi của người mua?
Có một bình luận nhanh chóng nói một cân năm mươi đồng là quá mắc, chưa bao giờ ăn qua đào mật mà đắt như vậy.
Ngay theo sau bình luận kia là một bình luận khác nói rằng đào ăn ngon đến phát khóc, đắt có cái giá của nó, mấy quả đào mật này, đáng giá vô cùng.
Lại có bình luận khác ở phía dưới chạy tới xin lỗi bình luận này!
Cái này thật khiến người ta phấn khởi mà!
Tô Điềm cười toe toét, dù sao cô vẫn còn nhiều hoa quả mà, móng vuốt nhỏ lập tức làm việc. Đào tiên, quả táo, quả nho, long nhãn…. hơn mười loại hoa quả được xếp lên kệ hàng năm mươi cân, giá cả vẫn là năm mươi đồng một cân.
Bán.
Tô Điềm vui vẻ chạy trong khu hoa quả nửa ngày, nhìn từng cái cây ăn quả, đôi mắt sáng ngời, đây đều là tiền đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro