Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Em Không Ngại A...
2025-01-09 20:45:03
"Ăn gì?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn một lúc, sau đó hỏi anh: "Anh ăn gì?"
Cố Dã đoán rằng có lẽ đây là lần đầu cô đến tiệm cơm quốc doanh, cho nên không biết gọi thế nào.
Anh bèn nói: "Đồ xào nhé, gọi hai món, rồi gọi thêm hai bát cơm, thấy sao?"
Lần đầu tiên tới đây, món nào Thẩm Trĩ Dữu cũng thấy ngon, vậy nên dĩ nhiên là anh nói gì thì nghe nấy, cô chỉ biết gật đầu thôi.
Cuối cùng hai người gọi một phần thịt kho tàu và một phần trứng xào cà chua.
Thịt kho năm hào, trứng xào cà chua tính là nửa món mặn, hai hào.
Hai bát cơm to, mỗi bát bốn lạng cơm, cần tem phiếu mệnh giá tám lạng và một hào.
Cộng lại là một tệ tiền mặt và tem phiếu mệnh giá tám lạng.
Tuy nhiên, số lượng và chất lượng món ăn hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.
Thịt kho được làm từ thịt ba chỉ đủ tiêu chuẩn, có màu đỏ bóng hấp dẫn, mỡ thì béo mà không ngấy, nạc thì mềm không khô, ninh kỹ nên rất thấm vị.
Bình thường Thẩm Trĩ Dữu không thích ăn mỡ mà hôm nay cũng ăn hai miếng ba chỉ.
Cơm trắng thơm dẻo, thịt ba chỉ béo ngậy và trứng xào cà chua đưa cơm, Thẩm Trĩ Dữu chưa từng ăn bữa nào ngon thế này.
Tuy nhiên, sức ăn của cô chỉ được chừng ấy.
Bình thường, cô chỉ cần hai lạng cơm là đủ no. Hôm nay có tận bốn lạng cơm, cô mới ăn được mỗi phần cơm bên trên thì đã no căng rồi.
Thấy cô đặt đũa xuống, Cố Dã lại cau mày: "Sao lại ăn ít vậy!"
Trong quân đội, không ai biết được giây tiếp theo có phải đi làm nhiệm vụ hoặc là huấn luyện thêm hay không, vậy nên mọi người đều ăn cơm nhanh nhất có thể.
Thời gian Thẩm Trĩ Dữu ăn được nửa bát cơm, Cố Dã đã ăn xong cả một bát cơm lớn rồi.
Hơn nữa người đàn ông này ăn cơm cũng chẳng cầu kỳ gì, chỉ cần có chút canh là đã có thể ăn hết sạch phần cơm rồi.
Thấy Thẩm Trĩ Dữu đã ăn chậm rì rì lại còn ăn ít như thế, sao mà Cố Dã không lên tiếng được chứ.
Thẩm Trĩ Dữu: "...Nhưng em no rồi."
Cố Dã định nói cô gầy quá, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại vô tình thấy chỗ đẫy đà kia của cô, rồi nhớ đến cô không cài được cúc áo sơ mi.
Người đàn ông rời mắt, hít một hơi sâu: "Để anh ăn, em không ngại anh ăn cơm thừa của em chứ?"
"Hả?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn một lúc, sau đó hỏi anh: "Anh ăn gì?"
Cố Dã đoán rằng có lẽ đây là lần đầu cô đến tiệm cơm quốc doanh, cho nên không biết gọi thế nào.
Anh bèn nói: "Đồ xào nhé, gọi hai món, rồi gọi thêm hai bát cơm, thấy sao?"
Lần đầu tiên tới đây, món nào Thẩm Trĩ Dữu cũng thấy ngon, vậy nên dĩ nhiên là anh nói gì thì nghe nấy, cô chỉ biết gật đầu thôi.
Cuối cùng hai người gọi một phần thịt kho tàu và một phần trứng xào cà chua.
Thịt kho năm hào, trứng xào cà chua tính là nửa món mặn, hai hào.
Hai bát cơm to, mỗi bát bốn lạng cơm, cần tem phiếu mệnh giá tám lạng và một hào.
Cộng lại là một tệ tiền mặt và tem phiếu mệnh giá tám lạng.
Tuy nhiên, số lượng và chất lượng món ăn hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.
Thịt kho được làm từ thịt ba chỉ đủ tiêu chuẩn, có màu đỏ bóng hấp dẫn, mỡ thì béo mà không ngấy, nạc thì mềm không khô, ninh kỹ nên rất thấm vị.
Bình thường Thẩm Trĩ Dữu không thích ăn mỡ mà hôm nay cũng ăn hai miếng ba chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm trắng thơm dẻo, thịt ba chỉ béo ngậy và trứng xào cà chua đưa cơm, Thẩm Trĩ Dữu chưa từng ăn bữa nào ngon thế này.
Tuy nhiên, sức ăn của cô chỉ được chừng ấy.
Bình thường, cô chỉ cần hai lạng cơm là đủ no. Hôm nay có tận bốn lạng cơm, cô mới ăn được mỗi phần cơm bên trên thì đã no căng rồi.
Thấy cô đặt đũa xuống, Cố Dã lại cau mày: "Sao lại ăn ít vậy!"
Trong quân đội, không ai biết được giây tiếp theo có phải đi làm nhiệm vụ hoặc là huấn luyện thêm hay không, vậy nên mọi người đều ăn cơm nhanh nhất có thể.
Thời gian Thẩm Trĩ Dữu ăn được nửa bát cơm, Cố Dã đã ăn xong cả một bát cơm lớn rồi.
Hơn nữa người đàn ông này ăn cơm cũng chẳng cầu kỳ gì, chỉ cần có chút canh là đã có thể ăn hết sạch phần cơm rồi.
Thấy Thẩm Trĩ Dữu đã ăn chậm rì rì lại còn ăn ít như thế, sao mà Cố Dã không lên tiếng được chứ.
Thẩm Trĩ Dữu: "...Nhưng em no rồi."
Cố Dã định nói cô gầy quá, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại vô tình thấy chỗ đẫy đà kia của cô, rồi nhớ đến cô không cài được cúc áo sơ mi.
Người đàn ông rời mắt, hít một hơi sâu: "Để anh ăn, em không ngại anh ăn cơm thừa của em chứ?"
"Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro