Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Em Không Ngại A...
2025-01-09 20:45:03
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Dã đã cầm lấy bát của cô, đổ hết phần cơm trong bát cô vào bát mình, thành thạo giải quyết hết toàn bộ.
Gần một cân cơm đó, vậy mà anh lại ăn nhẹ nhàng như thế!
Bảo sao trông người lại to vậy!
Khoan đã, vậy thì chẳng phải...
Thấy mặt cô có hơi đỏ, Cố Dã rót cho cô một cốc nước: "Sao thế?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn đôi môi mỏng của anh, im lặng một chốc rồi nói nhỏ: "Bát cơm đó em ăn rồi, anh ăn tiếp, vậy chẳng phải như là..."
Cô không nói rõ, nhưng Cố Dã hiểu.
Chẳng phải như là hôn gián tiếp ư!
Lúc nãy anh chỉ nghĩ là không ăn hết mang về sẽ dễ bị thiu, cũng không thể lãng phí đồ ăn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Giờ đây ăn xong rồi. Lại nhìn đôi môi hồng của cô, anh cảm thấy hình như mùi vị của bát cơm vừa ăn khang khác, sự lúng túng lan khắp cả người.
Anh khẽ ho, giả vờ bình tĩnh: "Chúng ta là đối tượng, sắp kết hôn rồi, sau này loại chuyện kiểu này sẽ nhiều chứ không có ít đâu."
Thẩm Trĩ Dữu: "..."
Chuyện kiểu này là chuyện gì, ý là ăn cơm thừa của cô hay là hôn môi?
Sao người đâu mà nói chuyện chả rõ ràng gì!
Thức ăn chưa ăn hết, Cố Dã lấy hộp cơm anh mang lúc ra khỏi nhà ra để đựng vào.
Sau đó hỏi cô: "Muốn mang chút đồ ăn về không?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn đĩa bánh bao thịt ở bàn bên đang ăn, nuốt nước bọt rồi gật đầu: "Em muốn mua chút bánh bao mang về."
"Được."
Hiện tại bánh bao đang được bán theo cân, tiệm ăn quốc doanh này bán loại bánh bao thịt cỡ trung bình, một cân bánh bao tám cái, giá chín hào.
Thẩm Trĩ Dữu mua hai cân, lần này cô không cho Cố Dã trả tiền.
Còn nhờ nhân viên đóng gói thành hai phần.
Ba giờ có xe buýt về, bọn họ tùy ý đi dạo một lát cho tiêu cơm, đợi đến ba giờ thì lên xe về.
Dạo cả buổi, trên đường về, vừa lên xe Thẩm Trĩ Dữu đã ngủ ngay.
Ghế xe buýt thời đó không có ghế tựa, đằng sau cổ chẳng có gì để tựa cả.
Dựa vào cửa sổ, đầu cô lắc lư theo cửa sổ, đến nỗi cằm cũng tê dại vì lắc lư.
Thẩm Trĩ Dữu ngủ mà khó chịu vô cùng, nhưng vì quá mệt nên không muốn tỉnh dậy.
Bỗng xe rung lắc một cái, cả người cô gái nghiêng sang một bên.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao đến đáng sợ, cánh tay lại cứng như sắt, Thẩm Trĩ Dữu đang chìm trong giấc ngủ khẽ cau mày.
Gần một cân cơm đó, vậy mà anh lại ăn nhẹ nhàng như thế!
Bảo sao trông người lại to vậy!
Khoan đã, vậy thì chẳng phải...
Thấy mặt cô có hơi đỏ, Cố Dã rót cho cô một cốc nước: "Sao thế?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn đôi môi mỏng của anh, im lặng một chốc rồi nói nhỏ: "Bát cơm đó em ăn rồi, anh ăn tiếp, vậy chẳng phải như là..."
Cô không nói rõ, nhưng Cố Dã hiểu.
Chẳng phải như là hôn gián tiếp ư!
Lúc nãy anh chỉ nghĩ là không ăn hết mang về sẽ dễ bị thiu, cũng không thể lãng phí đồ ăn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Giờ đây ăn xong rồi. Lại nhìn đôi môi hồng của cô, anh cảm thấy hình như mùi vị của bát cơm vừa ăn khang khác, sự lúng túng lan khắp cả người.
Anh khẽ ho, giả vờ bình tĩnh: "Chúng ta là đối tượng, sắp kết hôn rồi, sau này loại chuyện kiểu này sẽ nhiều chứ không có ít đâu."
Thẩm Trĩ Dữu: "..."
Chuyện kiểu này là chuyện gì, ý là ăn cơm thừa của cô hay là hôn môi?
Sao người đâu mà nói chuyện chả rõ ràng gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thức ăn chưa ăn hết, Cố Dã lấy hộp cơm anh mang lúc ra khỏi nhà ra để đựng vào.
Sau đó hỏi cô: "Muốn mang chút đồ ăn về không?"
Thẩm Trĩ Dữu nhìn đĩa bánh bao thịt ở bàn bên đang ăn, nuốt nước bọt rồi gật đầu: "Em muốn mua chút bánh bao mang về."
"Được."
Hiện tại bánh bao đang được bán theo cân, tiệm ăn quốc doanh này bán loại bánh bao thịt cỡ trung bình, một cân bánh bao tám cái, giá chín hào.
Thẩm Trĩ Dữu mua hai cân, lần này cô không cho Cố Dã trả tiền.
Còn nhờ nhân viên đóng gói thành hai phần.
Ba giờ có xe buýt về, bọn họ tùy ý đi dạo một lát cho tiêu cơm, đợi đến ba giờ thì lên xe về.
Dạo cả buổi, trên đường về, vừa lên xe Thẩm Trĩ Dữu đã ngủ ngay.
Ghế xe buýt thời đó không có ghế tựa, đằng sau cổ chẳng có gì để tựa cả.
Dựa vào cửa sổ, đầu cô lắc lư theo cửa sổ, đến nỗi cằm cũng tê dại vì lắc lư.
Thẩm Trĩ Dữu ngủ mà khó chịu vô cùng, nhưng vì quá mệt nên không muốn tỉnh dậy.
Bỗng xe rung lắc một cái, cả người cô gái nghiêng sang một bên.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao đến đáng sợ, cánh tay lại cứng như sắt, Thẩm Trĩ Dữu đang chìm trong giấc ngủ khẽ cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro