Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Em Không Ngại A...
2025-01-09 20:45:03
Cố Dã cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng khi ngủ của cô, khựng lại đôi chút rồi điều chỉnh tư thế ngồi để cô dựa vào cho thoải mái hơn.
Quả nhiên, sau khi tìm được tư thế ngủ thoải mái nhất, hàng lông mày của Thẩm Trĩ Dữu giãn ra, còn cọ cọ má.
Cố Dã: "…"
Các đồng đội trong quân đội dù nhỏ tuổi hơn anh cũng gần như là đã kết hôn hết rồi.
Theo lời họ kể, kết hôn rồi ở nhà sẽ có cơm nóng để ăn, có người giặt quần áo cho, về nhà còn có nước nóng được đun sẵn để cho bọn họ tắm!
Nhưng sao Cố Dã lại cảm thấy... Cuộc sống sau kết hôn của mình, khả năng lớn là sẽ không giống như lời các đồng đội nói?
Hơn nữa có khi là hoàn toàn trái lại ấy.
Yếu ớt thế này, chính anh không chăm sóc cô thì thôi, đâu ra cô chăm sóc anh!
Xe về đi nhanh hơn xe đi, Thẩm Trĩ Dữu còn chưa ngủ tỉnh thì đã đến rồi.
Mơ màng đi theo người đàn ông xuống xe, mãi cho đến lúc tới cửa nhà, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
"Bánh bao và đồ ăn, em nhớ cầm đấy nhé." Cố Dã nhắc nhở cô.
"Từ từ đã."
Trên mặt cô còn có vết đỏ do vừa nãy áp vào cánh tay anh, Thẩm Trĩ Dữu mím môi, đưa một phần bánh bao trong đó cho anh: "Anh cầm phần bánh bao này về đi."
Người đàn ông không hiểu, Thẩm Trĩ Dữu cong mắt: "Phần này là để đưa cho chú thím, anh cầm đi."
Cố Dã nhận lấy bánh bao, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, anh bỗng phát hiện, hình như vợ chưa cưới của anh tốt hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Lúc Cố Dã đưa Thẩm Trĩ Dữu về nhà, cả nhà họ Thẩm ai cũng cầm bát hoặc chén, duỗi cổ ra nhìn hai người chằm chằm.
Ôi mẹ ơi, lúc đi thì chẳng nói chẳng rằng câu nào, cứ như người xa lạ.
Vậy mà lúc về thì lại bắt đầu quyến luyến rồi?
Người thì trả em đồ em cho anh, người lại cho anh này, đúng là nhìn đến là ngại ngùng.
Vốn định nói thêm gì đó với Thẩm Trĩ Dữu, nhưng tự dưng Cố Dã lại cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn và rồi chỉ biết im lặng.
Vợ tương lai của mình ngoài việc có chút yếu đuối ra thì chẳng còn chỗ nào không tốt.
Nhưng mà người nhà cô... Sao mà càng tiếp xúc lại càng thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Quả nhiên, sau khi tìm được tư thế ngủ thoải mái nhất, hàng lông mày của Thẩm Trĩ Dữu giãn ra, còn cọ cọ má.
Cố Dã: "…"
Các đồng đội trong quân đội dù nhỏ tuổi hơn anh cũng gần như là đã kết hôn hết rồi.
Theo lời họ kể, kết hôn rồi ở nhà sẽ có cơm nóng để ăn, có người giặt quần áo cho, về nhà còn có nước nóng được đun sẵn để cho bọn họ tắm!
Nhưng sao Cố Dã lại cảm thấy... Cuộc sống sau kết hôn của mình, khả năng lớn là sẽ không giống như lời các đồng đội nói?
Hơn nữa có khi là hoàn toàn trái lại ấy.
Yếu ớt thế này, chính anh không chăm sóc cô thì thôi, đâu ra cô chăm sóc anh!
Xe về đi nhanh hơn xe đi, Thẩm Trĩ Dữu còn chưa ngủ tỉnh thì đã đến rồi.
Mơ màng đi theo người đàn ông xuống xe, mãi cho đến lúc tới cửa nhà, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
"Bánh bao và đồ ăn, em nhớ cầm đấy nhé." Cố Dã nhắc nhở cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Từ từ đã."
Trên mặt cô còn có vết đỏ do vừa nãy áp vào cánh tay anh, Thẩm Trĩ Dữu mím môi, đưa một phần bánh bao trong đó cho anh: "Anh cầm phần bánh bao này về đi."
Người đàn ông không hiểu, Thẩm Trĩ Dữu cong mắt: "Phần này là để đưa cho chú thím, anh cầm đi."
Cố Dã nhận lấy bánh bao, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, anh bỗng phát hiện, hình như vợ chưa cưới của anh tốt hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Lúc Cố Dã đưa Thẩm Trĩ Dữu về nhà, cả nhà họ Thẩm ai cũng cầm bát hoặc chén, duỗi cổ ra nhìn hai người chằm chằm.
Ôi mẹ ơi, lúc đi thì chẳng nói chẳng rằng câu nào, cứ như người xa lạ.
Vậy mà lúc về thì lại bắt đầu quyến luyến rồi?
Người thì trả em đồ em cho anh, người lại cho anh này, đúng là nhìn đến là ngại ngùng.
Vốn định nói thêm gì đó với Thẩm Trĩ Dữu, nhưng tự dưng Cố Dã lại cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn và rồi chỉ biết im lặng.
Vợ tương lai của mình ngoài việc có chút yếu đuối ra thì chẳng còn chỗ nào không tốt.
Nhưng mà người nhà cô... Sao mà càng tiếp xúc lại càng thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro