Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Kết Hôn Rồi Là...
2025-01-09 20:45:03
Anh ho khẽ một tiếng, dời tầm mắt đi, đúng lúc thấy Thẩm Trĩ Dữu đã mặc xong quần áo đang đi từ trong phòng ra.
Là con gái duy nhất trong nhà, đúng thật là Thẩm Trĩ Dữu được cưng chiều hết mực.
Cả nhà, chỉ có quần áo trên người cô là ít mảnh vá nhất.
Áo vải thô màu xám trắng, rõ ràng phần trên không phải thiết kế bó eo, nhưng ngực cô to, mông lại nở nang, khiến phần trên của áo và phần dưới đều bị căng ra, cho nên nhìn chỗ eo kia vô cùng nhỏ, nhỏ chừng bàn tay, tạo cảm giác gập một cái là có thể gãy.
Eo thon chân dài, nhìn là đã thấy không giống các đồng chí nữ ở nông thôn.
Dáng đi cũng không giống!
Cố Dã thấy dáng đi của cô thì nhíu chặt mày.
Hiện nay, cho dù là đồng chí nam hay là đồng chí nữ, kiểu đi lịch sự đều là bước đi thanh thản, chân chữ bát, bước từng bước vững vàng.
Cô thì ngược lại, lúc đi chân không chỉ không theo chữ bát, mà xương hông còn vặn bên này, vặn bên kia.
Cũng là bước đi mang theo gió đấy, nhưng vừa nhìn cái tư thế này là đã thấy không đúng rồi!
Hơn nữa cũng quá quyến rũ rồi!
Không chỉ dáng đi quyến rũ, đến ánh mắt cũng thiếu sự kiên nghị, trông cứ mơ màng ướt át!
Nếu cô mà là lính của anh, Cố Dã sẽ bắt cô bước đi cho hẳn hoi, cứ tập đi tám đến mười ngày, khi nào không vặn nữa thì dừng.
Bắt cô nhìn chằm chằm vào bia ngắm, bao giờ ánh mắt trở nên kiên nghị thì mới có thể về!
Sự không hài lòng của Cố Dã ở trong mắt người nhà họ Thẩm lại là dính mắt vào con gái nhà họ, mãi mà không nỡ rời đi.
Trần Thuý Quyên cười đến nỗi miệng sắp không khép lại được rồi.
Bà nói rồi mà!
Đàn ông ấy, cho dù trông bên ngoài đứng đắn bao nhiêu thì trong xương cốt cũng giống nhau cả thôi!
Con gái nhà bà vì là sinh non nên sức khỏe yếu ớt từ bé, đến hít thở cũng nhẹ hơn trẻ con bình thường rất nhiều.
Hồi đó nhà nghèo, Trần Thuý Quyên không có chút sữa nào, cũng không ăn nổi thịt hay là uống sữa mạch nha.
Bà nghe người ta nói sữa dê và sữa bò còn bổ hơn sữa mẹ, thế là bà bèn nghĩ cách, dùng lương thực trong nhà để đổi sữa dê, sữa bò với người ta.
Cứ uống mãi cho đến hai năm trước.
Sức khỏe của con gái không những tốt lên mà trông cô còn vô cùng trắng trẻo, trước lồi sau vểnh. Trong thôn càng ngày càng nhiều người nói linh tinh, ngay cả Tưởng Văn Bân mà Thẩm Trĩ Dữu thích cũng nói nhìn cô là biết cô không phải đồng chí nữ đứng đắn. Thế là Thẩm Trĩ Dữu thề sống thề chết cũng không chịu uống nữa, lúc này Trần Thuý Quyên mới cho cô ngừng.
Là con gái duy nhất trong nhà, đúng thật là Thẩm Trĩ Dữu được cưng chiều hết mực.
Cả nhà, chỉ có quần áo trên người cô là ít mảnh vá nhất.
Áo vải thô màu xám trắng, rõ ràng phần trên không phải thiết kế bó eo, nhưng ngực cô to, mông lại nở nang, khiến phần trên của áo và phần dưới đều bị căng ra, cho nên nhìn chỗ eo kia vô cùng nhỏ, nhỏ chừng bàn tay, tạo cảm giác gập một cái là có thể gãy.
Eo thon chân dài, nhìn là đã thấy không giống các đồng chí nữ ở nông thôn.
Dáng đi cũng không giống!
Cố Dã thấy dáng đi của cô thì nhíu chặt mày.
Hiện nay, cho dù là đồng chí nam hay là đồng chí nữ, kiểu đi lịch sự đều là bước đi thanh thản, chân chữ bát, bước từng bước vững vàng.
Cô thì ngược lại, lúc đi chân không chỉ không theo chữ bát, mà xương hông còn vặn bên này, vặn bên kia.
Cũng là bước đi mang theo gió đấy, nhưng vừa nhìn cái tư thế này là đã thấy không đúng rồi!
Hơn nữa cũng quá quyến rũ rồi!
Không chỉ dáng đi quyến rũ, đến ánh mắt cũng thiếu sự kiên nghị, trông cứ mơ màng ướt át!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô mà là lính của anh, Cố Dã sẽ bắt cô bước đi cho hẳn hoi, cứ tập đi tám đến mười ngày, khi nào không vặn nữa thì dừng.
Bắt cô nhìn chằm chằm vào bia ngắm, bao giờ ánh mắt trở nên kiên nghị thì mới có thể về!
Sự không hài lòng của Cố Dã ở trong mắt người nhà họ Thẩm lại là dính mắt vào con gái nhà họ, mãi mà không nỡ rời đi.
Trần Thuý Quyên cười đến nỗi miệng sắp không khép lại được rồi.
Bà nói rồi mà!
Đàn ông ấy, cho dù trông bên ngoài đứng đắn bao nhiêu thì trong xương cốt cũng giống nhau cả thôi!
Con gái nhà bà vì là sinh non nên sức khỏe yếu ớt từ bé, đến hít thở cũng nhẹ hơn trẻ con bình thường rất nhiều.
Hồi đó nhà nghèo, Trần Thuý Quyên không có chút sữa nào, cũng không ăn nổi thịt hay là uống sữa mạch nha.
Bà nghe người ta nói sữa dê và sữa bò còn bổ hơn sữa mẹ, thế là bà bèn nghĩ cách, dùng lương thực trong nhà để đổi sữa dê, sữa bò với người ta.
Cứ uống mãi cho đến hai năm trước.
Sức khỏe của con gái không những tốt lên mà trông cô còn vô cùng trắng trẻo, trước lồi sau vểnh. Trong thôn càng ngày càng nhiều người nói linh tinh, ngay cả Tưởng Văn Bân mà Thẩm Trĩ Dữu thích cũng nói nhìn cô là biết cô không phải đồng chí nữ đứng đắn. Thế là Thẩm Trĩ Dữu thề sống thề chết cũng không chịu uống nữa, lúc này Trần Thuý Quyên mới cho cô ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro