Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Kết Hôn Rồi Là...
2025-01-09 20:45:03
Hiện tại xem ra, những người đó ghen tị với con gái nhà bà đây mà!
"Dữu Dữu, đi vội như vậy làm gì, đừng để mình mệt, mau ngồi nghỉ một lúc."
"Dạ."
Nhìn thấy nụ cười sảng khoái và vóc dáng khỏe khoắn của Trần Thuý Quyên, Thẩm Trĩ Dữu mím môi.
Cô sẽ không bao giờ để những chuyện trong sách kia xảy ra.
Phải để ba mẹ sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến kết cục thê lương của ba mẹ trong sách, đôi mắt Thẩm Trĩ Dữu lại đỏ, Cố Dã nhức đầu, sao đồng chí nữ này thích khóc thế nhỉ!
Đi được có vài bước mà đã muốn khóc, còn phải nghỉ một lát.
Sao đồng chí nữ ở nông thôn lại có điệu bộ của cô chủ nhà tư bản vậy.
Thật ra thì anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, lần này về cũng là vì bản thân được thăng chức, có lẽ sau này sẽ được điều đến nơi khác. Vậy nên mới có mấy ngày phép thăm nhà.
Nhưng nếu vừa nãy đã xảy ra chuyện như vậy rồi, bản thân đã chạm vào cơ thể của đồng chí nữ này, cộng thêm anh cũng không bài xích cô lắm, vậy thì kết hôn cũng được.
Có điều sau này nếu thật sự kết hôn rồi, Thẩm Trĩ Dữu phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể!
Mỗi ngày ít nhất chạy năm km.
Trần Thuý Quyên cho là Thẩm Trĩ Dữu còn đang nhớ đến Tưởng Văn Bân, bà vội nói: "Tiểu Cố à, lần này cháu về thăm người thân được bao lâu, chúng ta tranh thủ lo xong chuyện cho sớm đi."
Thẩm Đại Hà: "Đúng thế."
Trần Thuý Quyên: "Nhà này cũng không đòi hỏi nhiều sính lễ đâu, bộ ba xe đạp, máy may, radio gì đó nhà thím đều không cần. Mặc kệ nhà cháu đưa cái gì, đến lúc Dữu Dữu kết hôn thì sẽ đưa theo hết. Của hồi môn của bên nhà chú thím cũng không ít, 36 chân*, làm đủ hết đồ dùng trong nhà!"
(*) 36 chân: bàn, 4 chiếc ghế, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường.
Thẩm Đại Hà: "Đúng!"
Trần Thuý Quyên: "Chuyện món ăn này kia con cũng yên tâm đi, chú thím đã đặt thịt heo rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ để hai đứa cưới hỏi một cách rình rang!"
Thẩm Đại Hà: "Nhất định sẽ rình rang!"
Ngay cả người mặt dày như Thẩm Trĩ Dữu, cũng bị màn ăn ý này của Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà làm cho rất muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Cố Dã cũng có chút im lặng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Trĩ Dữu, tự dưng trong lòng anh vừa thấy chột dạ vừa thấy áy náy, không nói được lời từ chối nào.
Đúng là gặp ma rồi.
"Dữu Dữu, đi vội như vậy làm gì, đừng để mình mệt, mau ngồi nghỉ một lúc."
"Dạ."
Nhìn thấy nụ cười sảng khoái và vóc dáng khỏe khoắn của Trần Thuý Quyên, Thẩm Trĩ Dữu mím môi.
Cô sẽ không bao giờ để những chuyện trong sách kia xảy ra.
Phải để ba mẹ sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến kết cục thê lương của ba mẹ trong sách, đôi mắt Thẩm Trĩ Dữu lại đỏ, Cố Dã nhức đầu, sao đồng chí nữ này thích khóc thế nhỉ!
Đi được có vài bước mà đã muốn khóc, còn phải nghỉ một lát.
Sao đồng chí nữ ở nông thôn lại có điệu bộ của cô chủ nhà tư bản vậy.
Thật ra thì anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, lần này về cũng là vì bản thân được thăng chức, có lẽ sau này sẽ được điều đến nơi khác. Vậy nên mới có mấy ngày phép thăm nhà.
Nhưng nếu vừa nãy đã xảy ra chuyện như vậy rồi, bản thân đã chạm vào cơ thể của đồng chí nữ này, cộng thêm anh cũng không bài xích cô lắm, vậy thì kết hôn cũng được.
Có điều sau này nếu thật sự kết hôn rồi, Thẩm Trĩ Dữu phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi ngày ít nhất chạy năm km.
Trần Thuý Quyên cho là Thẩm Trĩ Dữu còn đang nhớ đến Tưởng Văn Bân, bà vội nói: "Tiểu Cố à, lần này cháu về thăm người thân được bao lâu, chúng ta tranh thủ lo xong chuyện cho sớm đi."
Thẩm Đại Hà: "Đúng thế."
Trần Thuý Quyên: "Nhà này cũng không đòi hỏi nhiều sính lễ đâu, bộ ba xe đạp, máy may, radio gì đó nhà thím đều không cần. Mặc kệ nhà cháu đưa cái gì, đến lúc Dữu Dữu kết hôn thì sẽ đưa theo hết. Của hồi môn của bên nhà chú thím cũng không ít, 36 chân*, làm đủ hết đồ dùng trong nhà!"
(*) 36 chân: bàn, 4 chiếc ghế, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường.
Thẩm Đại Hà: "Đúng!"
Trần Thuý Quyên: "Chuyện món ăn này kia con cũng yên tâm đi, chú thím đã đặt thịt heo rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ để hai đứa cưới hỏi một cách rình rang!"
Thẩm Đại Hà: "Nhất định sẽ rình rang!"
Ngay cả người mặt dày như Thẩm Trĩ Dữu, cũng bị màn ăn ý này của Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà làm cho rất muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Cố Dã cũng có chút im lặng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Trĩ Dữu, tự dưng trong lòng anh vừa thấy chột dạ vừa thấy áy náy, không nói được lời từ chối nào.
Đúng là gặp ma rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro