Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Tay Ngứa, Muốn...
2025-01-09 20:45:03
Cũng không nhận ra cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang áp sát vào nơi mềm mại của cô, chỉ cần thêm chút lực nữa là sẽ như có thể khảm vào nhau.
Thời tiết quá là nóng.
Cố Dã cũng thấy khô nóng không chịu nổi.
Trông thấy dáng vẻ uể oải của cô, người đàn ông cau mày: "Em yếu quá, phải rèn luyện!"
Bình thường, những lúc huấn tập, anh cũng hay đọ sức với đồng đội.
Ai cũng rắn chắc cả, đâu có giống cô, người mềm như đậu phụ, chỉ cần chọc cho một cái là lõm vào, thế thì sao mà được.
Mặc dù đã đính hôn, nhưng thực ra cả hai chỉ mới quen nhau hai ngày, có một số lời trong lòng anh nghĩ rồi nhưng lại không tiện nói ra.
Thẩm Trĩ Dữu: "... Chúng ta kết hôn, không phải kết nghĩa anh em."
Cố Dã vẫn rất cố chấp cho rằng hiện tại cô yếu như thế này là vì không rèn luyện.
Nếu mà thịt trên cơ thể được rèn luyện đến rắn chắc thì chắc chắn sẽ không yếu như bây giờ.
Nói cách khác, anh chưa từng thấy thịt của ai mà mềm như vậy, nhất định là không rèn luyện.
Chỉ có thể nói, bình thường thật sự Cố Dã ngủ rất ngon.
Khi các bạn cùng phòng phấn khích chém gió ồn ào cả một đêm, anh vẫn ngủ say được.
Vậy nên không hề biết, người phụ nữ này tuy có khung xương mảnh nhưng lại đầy đặn, đã thế còn săn chắc có độ đàn hồi, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nào cần mảnh mai thì mảnh mai, là cực phẩm trong cực phẩm.
Hoặc có thể nói.
Trong giấc mơ ngày hôm qua, trong sự phóng túng như là mặc kệ tất cả đó, có lẽ anh đã cảm nhận được chỗ tuyệt vời của nó.
Chỉ là hiện tại trong chuyện đó anh vẫn chưa bước sang một trang mới, vẫn còn mơ hồ như bị phủ một lớp màn che, nửa biết nửa không.
Thẩm Trĩ Dữu cũng lười tranh cãi vấn đề này với anh.
Trong lòng cô đang tính những thứ cần mua hôm nay.
Lúc ra ngoài, Trần Thúy Quyên đã nhét cho cô ba mươi tệ, ngoài ra còn có phiếu vải.
Tiền và phiếu đều nhăn nheo dúm dó, nhìn là biết đã để được rất lâu rồi.
Tuy Thẩm Đại Hà là đại đội trưởng, điều kiện nhà họ tốt hơn nhà các xã viên bình thường khác một chút.
Nhưng vì cô ốm yếu từ bé, trong nhà có chút tiền cũng tiêu hết lên người cô rồi.
Dù Trần Thúy Quyên nói là cô kết hôn thì để cô mang hết sính lễ đi, nhưng Thẩm Trĩ Dữu vẫn muốn để một nửa lại cho ba mẹ.
Thời tiết quá là nóng.
Cố Dã cũng thấy khô nóng không chịu nổi.
Trông thấy dáng vẻ uể oải của cô, người đàn ông cau mày: "Em yếu quá, phải rèn luyện!"
Bình thường, những lúc huấn tập, anh cũng hay đọ sức với đồng đội.
Ai cũng rắn chắc cả, đâu có giống cô, người mềm như đậu phụ, chỉ cần chọc cho một cái là lõm vào, thế thì sao mà được.
Mặc dù đã đính hôn, nhưng thực ra cả hai chỉ mới quen nhau hai ngày, có một số lời trong lòng anh nghĩ rồi nhưng lại không tiện nói ra.
Thẩm Trĩ Dữu: "... Chúng ta kết hôn, không phải kết nghĩa anh em."
Cố Dã vẫn rất cố chấp cho rằng hiện tại cô yếu như thế này là vì không rèn luyện.
Nếu mà thịt trên cơ thể được rèn luyện đến rắn chắc thì chắc chắn sẽ không yếu như bây giờ.
Nói cách khác, anh chưa từng thấy thịt của ai mà mềm như vậy, nhất định là không rèn luyện.
Chỉ có thể nói, bình thường thật sự Cố Dã ngủ rất ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi các bạn cùng phòng phấn khích chém gió ồn ào cả một đêm, anh vẫn ngủ say được.
Vậy nên không hề biết, người phụ nữ này tuy có khung xương mảnh nhưng lại đầy đặn, đã thế còn săn chắc có độ đàn hồi, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nào cần mảnh mai thì mảnh mai, là cực phẩm trong cực phẩm.
Hoặc có thể nói.
Trong giấc mơ ngày hôm qua, trong sự phóng túng như là mặc kệ tất cả đó, có lẽ anh đã cảm nhận được chỗ tuyệt vời của nó.
Chỉ là hiện tại trong chuyện đó anh vẫn chưa bước sang một trang mới, vẫn còn mơ hồ như bị phủ một lớp màn che, nửa biết nửa không.
Thẩm Trĩ Dữu cũng lười tranh cãi vấn đề này với anh.
Trong lòng cô đang tính những thứ cần mua hôm nay.
Lúc ra ngoài, Trần Thúy Quyên đã nhét cho cô ba mươi tệ, ngoài ra còn có phiếu vải.
Tiền và phiếu đều nhăn nheo dúm dó, nhìn là biết đã để được rất lâu rồi.
Tuy Thẩm Đại Hà là đại đội trưởng, điều kiện nhà họ tốt hơn nhà các xã viên bình thường khác một chút.
Nhưng vì cô ốm yếu từ bé, trong nhà có chút tiền cũng tiêu hết lên người cô rồi.
Dù Trần Thúy Quyên nói là cô kết hôn thì để cô mang hết sính lễ đi, nhưng Thẩm Trĩ Dữu vẫn muốn để một nửa lại cho ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro