Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Tay Ngứa, Muốn...
2025-01-09 20:45:03
"Chỉ có một chiếc này, áo sơ mi đỏ chất sợi tổng hợp bán rất chạy. Hàng từ Thượng Hải đến đấy , nếu hai người đến muộn một ngày nữa thì đã bị người khác mua mất rồi."
Cố Dã nhíu chặt mày, hay là giờ anh nghĩ cách đến cửa hàng bách hóa trong thành phố xem sao nhỉ.
Cái áo này thực sự không thể mặc ra ngoài.
Anh cứ sợ mới đi được hai bước thì cái cúc đã bung ra.
Cố Dã: "..."
"Không sao."
Thẩm Trĩ Dữu đã quen với dáng người của mình rồi: “Lấy cái này đi, đến lúc đó tôi sẽ quấn thêm mấy vòng vải, quấn chặt một chút là được."
Cố Dã: "Em không đau à?"
Thẩm Trĩ Dữu: "... Chứ phải làm sao bây giờ!"
Cuối cùng, vẫn là quyết định mua chiếc áo này.
Thẩm Trĩ Dữu lấy tiền và phiếu vải mà Trần Thúy Quyên đã nhét cho cô ra, mới đếm, còn chưa kịp đưa qua thì trước mắt đã xuất hiện một bóng dáng, đó là Cố Dã đã đưa tiền cho người ta trước cô.
"Em mang tiền mà."
"Ừm."
Cố Dã nhận lấy chiếc áo đã được gói lại: “Ai trả cũng như nhau."
Thẩm Trĩ Dữu suy nghĩ lại, hình như cũng đúng, dù sao thì họ cũng sắp kết hôn rồi.
"Anh cũng mua một chiếc đi."
Thẩm Trĩ Dữu nhìn quanh, mẫu áo sơ mi nam cũng khá nhiều.
"Anh có rồi."
Cố Dã nói: "Anh có mang quân phục về, đến lúc đó mặc quân phục là được."
Hiện tại cái nghề quân nhân này rất cao quý, nhà nào mà có người tham gia quân ngũ thì thật sự là cả thôn đều vẻ vang.
Chưa nói đến đồng chí nam, nếu đồng chí nữ mà có thể có được một bộ quân phục, mặc ra ngoài phải gọi là có thể diện gấp bội.
Lúc chụp ảnh cũng phải nghĩ cách để mượn một bộ quân phục mà mặc.
Bản thân Cố Dã là quân nhân, lúc kết hôn chắc chắn mặc quân phục là đẹp nhất.
Thấy anh nói cũng có lý, Thẩm Trĩ Dữu gật đầu: "Vậy thì kết hôn xong sẽ may cho anh."
"Đến lúc đó rồi tính."
Mặc dù nói là mua đồ dùng cho lễ kết hôn, nhưng hiện tại đồ cưới đều cần phải lấy giấy chứng nhận kết hôn ra mới có thể mua.
Hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, đồ có thể mua được rất hạn chế, mà mua rồi cũng không thể mang vào quân đội, thế nên chủ yếu là mua đồ cho cô.
Ngoài chiếc áo ra thì còn mua cho cô một đôi giày, là một đôi giày da.
Tất cả tốn mất mấy chục tệ.
Thẩm Trĩ Dữu ôm giày, thấy anh vẫn chưa có ý định đi thì kéo áo anh: "Thế đủ rồi, đừng mua cho em nữa."
Cố Dã nhíu chặt mày, hay là giờ anh nghĩ cách đến cửa hàng bách hóa trong thành phố xem sao nhỉ.
Cái áo này thực sự không thể mặc ra ngoài.
Anh cứ sợ mới đi được hai bước thì cái cúc đã bung ra.
Cố Dã: "..."
"Không sao."
Thẩm Trĩ Dữu đã quen với dáng người của mình rồi: “Lấy cái này đi, đến lúc đó tôi sẽ quấn thêm mấy vòng vải, quấn chặt một chút là được."
Cố Dã: "Em không đau à?"
Thẩm Trĩ Dữu: "... Chứ phải làm sao bây giờ!"
Cuối cùng, vẫn là quyết định mua chiếc áo này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Trĩ Dữu lấy tiền và phiếu vải mà Trần Thúy Quyên đã nhét cho cô ra, mới đếm, còn chưa kịp đưa qua thì trước mắt đã xuất hiện một bóng dáng, đó là Cố Dã đã đưa tiền cho người ta trước cô.
"Em mang tiền mà."
"Ừm."
Cố Dã nhận lấy chiếc áo đã được gói lại: “Ai trả cũng như nhau."
Thẩm Trĩ Dữu suy nghĩ lại, hình như cũng đúng, dù sao thì họ cũng sắp kết hôn rồi.
"Anh cũng mua một chiếc đi."
Thẩm Trĩ Dữu nhìn quanh, mẫu áo sơ mi nam cũng khá nhiều.
"Anh có rồi."
Cố Dã nói: "Anh có mang quân phục về, đến lúc đó mặc quân phục là được."
Hiện tại cái nghề quân nhân này rất cao quý, nhà nào mà có người tham gia quân ngũ thì thật sự là cả thôn đều vẻ vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa nói đến đồng chí nam, nếu đồng chí nữ mà có thể có được một bộ quân phục, mặc ra ngoài phải gọi là có thể diện gấp bội.
Lúc chụp ảnh cũng phải nghĩ cách để mượn một bộ quân phục mà mặc.
Bản thân Cố Dã là quân nhân, lúc kết hôn chắc chắn mặc quân phục là đẹp nhất.
Thấy anh nói cũng có lý, Thẩm Trĩ Dữu gật đầu: "Vậy thì kết hôn xong sẽ may cho anh."
"Đến lúc đó rồi tính."
Mặc dù nói là mua đồ dùng cho lễ kết hôn, nhưng hiện tại đồ cưới đều cần phải lấy giấy chứng nhận kết hôn ra mới có thể mua.
Hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, đồ có thể mua được rất hạn chế, mà mua rồi cũng không thể mang vào quân đội, thế nên chủ yếu là mua đồ cho cô.
Ngoài chiếc áo ra thì còn mua cho cô một đôi giày, là một đôi giày da.
Tất cả tốn mất mấy chục tệ.
Thẩm Trĩ Dữu ôm giày, thấy anh vẫn chưa có ý định đi thì kéo áo anh: "Thế đủ rồi, đừng mua cho em nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro