Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Tay Ngứa, Muốn...
2025-01-09 20:45:03
"Chờ đã."
Người đàn ông dẫn cô đến trước một quầy hàng có mặt kính sạch sẽ nhất, chỉ vào một chiếc đồng hồ bên trong: “Lấy chiếc này ra cho tôi xem."
Đây là một chiếc đồng hồ rất xinh xắn, cũng là chiếc đồng hồ nữ duy nhất trong quầy, dây và mặt đều màu bạc, rất tinh xảo.
"Thích không?"
Từ cuộc đối thoại ban nãy của hai người, nhân viên bán hàng biết ngay đây là một cặp sắp kết hôn.
Người đàn ông lại còn là quân nhân, chắc chắn không thiếu tiền.
Người bán hàng cười nói: "Chiếc đồng hồ này là hàng đến từ Thượng Hải, kiểu mới nhất, bây giờ trong thành phố đang thịnh hành đeo loại này."
Sao mà không thích cho được!
Chiếc đồng hồ rất tinh xảo, sáng lấp la lấp lánh, Thẩm Trĩ Dữu chớp chớp mắt, nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Cố Dã, sau đó hỏi nhân viên với giọng điệu không chắc chắn: "Bao nhiêu tiền thế?"
"Không đắt, tám mươi tệ."
Tám mươi còn không đắt!
Thẩm Trĩ Dữu nghe thấy thế thì suýt quên cả thở.
Từ phản ứng của cô là biết cô thích rồi.
Cố Dã lấy tiền và phiếu công nghiệp ra: “Đồng chí, chúng tôi lấy chiếc đồng hồ này."
Thẩm Trĩ Dữu mở to mắt, trong lúc khẩn cấp cô cũng chẳng quan tâm gì nhiều, trực tiếp duỗi tay túm lấy cánh tay anh: "Hôm nay đã tiêu không ít tiền rồi, đừng mua đồng hồ nữa."
Phụ nữ đúng là chỗ nào cũng mềm mại.
Lòng bàn tay mềm mại, lành lạnh chạm vào cánh tay anh, những ngón tay mềm yếu như không xương nắm lấy cánh tay anh. Người đàn ông khựng lại một lát, sau đó mới nói:
"Tam chuyển nhất hưởng, ít nhất cũng phải có một cái."
Nhân viên bán hàng đã nhanh nhẹn lấy tiền và gói đồng hồ lại, sau đó cười rồi nói: "Đúng thế, đồng chí, cô thật có phúc đó, có người yêu biết yêu thương mình."
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ!"
Thẩm Trĩ Dữu hơi đỏ mặt: “Cảm ơn."
Cố Dã rũ mắt trông thấy cái cổ trắng đến lóa mắt và vành tai ửng hồng kia của cô, không biết vì sao, tự dưng hơi ngứa tay, muốn nhéo một cái.
Mua xong đồng hồ, sợ Cố Dã còn muốn mua nữa nên Thẩm Trĩ Dữu đã trực tiếp bước nhanh ra khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Cố Dã ở bên trong đợi nhân viên gói đồng hồ, Thẩm Trĩ Dữu thì đứng trước hợp tác xã cung tiêu, tính xem hôm nay hai người đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
Đột nhiên thấy trước mắt tối lại, tưởng là Cố Dã ra đến đây rồi, cô cong khóe môi, nhưng chưa kịp nói gì thì đã đối diện với một ánh mắt pha trộn giữa sự phức tạp và sự chán ghét.
Người đàn ông dẫn cô đến trước một quầy hàng có mặt kính sạch sẽ nhất, chỉ vào một chiếc đồng hồ bên trong: “Lấy chiếc này ra cho tôi xem."
Đây là một chiếc đồng hồ rất xinh xắn, cũng là chiếc đồng hồ nữ duy nhất trong quầy, dây và mặt đều màu bạc, rất tinh xảo.
"Thích không?"
Từ cuộc đối thoại ban nãy của hai người, nhân viên bán hàng biết ngay đây là một cặp sắp kết hôn.
Người đàn ông lại còn là quân nhân, chắc chắn không thiếu tiền.
Người bán hàng cười nói: "Chiếc đồng hồ này là hàng đến từ Thượng Hải, kiểu mới nhất, bây giờ trong thành phố đang thịnh hành đeo loại này."
Sao mà không thích cho được!
Chiếc đồng hồ rất tinh xảo, sáng lấp la lấp lánh, Thẩm Trĩ Dữu chớp chớp mắt, nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Cố Dã, sau đó hỏi nhân viên với giọng điệu không chắc chắn: "Bao nhiêu tiền thế?"
"Không đắt, tám mươi tệ."
Tám mươi còn không đắt!
Thẩm Trĩ Dữu nghe thấy thế thì suýt quên cả thở.
Từ phản ứng của cô là biết cô thích rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dã lấy tiền và phiếu công nghiệp ra: “Đồng chí, chúng tôi lấy chiếc đồng hồ này."
Thẩm Trĩ Dữu mở to mắt, trong lúc khẩn cấp cô cũng chẳng quan tâm gì nhiều, trực tiếp duỗi tay túm lấy cánh tay anh: "Hôm nay đã tiêu không ít tiền rồi, đừng mua đồng hồ nữa."
Phụ nữ đúng là chỗ nào cũng mềm mại.
Lòng bàn tay mềm mại, lành lạnh chạm vào cánh tay anh, những ngón tay mềm yếu như không xương nắm lấy cánh tay anh. Người đàn ông khựng lại một lát, sau đó mới nói:
"Tam chuyển nhất hưởng, ít nhất cũng phải có một cái."
Nhân viên bán hàng đã nhanh nhẹn lấy tiền và gói đồng hồ lại, sau đó cười rồi nói: "Đúng thế, đồng chí, cô thật có phúc đó, có người yêu biết yêu thương mình."
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ!"
Thẩm Trĩ Dữu hơi đỏ mặt: “Cảm ơn."
Cố Dã rũ mắt trông thấy cái cổ trắng đến lóa mắt và vành tai ửng hồng kia của cô, không biết vì sao, tự dưng hơi ngứa tay, muốn nhéo một cái.
Mua xong đồng hồ, sợ Cố Dã còn muốn mua nữa nên Thẩm Trĩ Dữu đã trực tiếp bước nhanh ra khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Cố Dã ở bên trong đợi nhân viên gói đồng hồ, Thẩm Trĩ Dữu thì đứng trước hợp tác xã cung tiêu, tính xem hôm nay hai người đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
Đột nhiên thấy trước mắt tối lại, tưởng là Cố Dã ra đến đây rồi, cô cong khóe môi, nhưng chưa kịp nói gì thì đã đối diện với một ánh mắt pha trộn giữa sự phức tạp và sự chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro