Tn70 Mỹ Nhân Hoán Thân Mang Thai, Quân Nhân Sủng Thê Thành Nghiện
Tới Cửa Cầu Hôn...
2025-01-09 20:45:03
Nhưng việc họ làm thì lại không giống như những gì họ nói lắm.
Nếu thực sự thương thằng hai nhất thì sao lại để Cố Dã ở trong gian phòng chứa đồ linh tinh nhỏ nhất nhà?
Khiến chuyện kết hôn cũng phải làm ở bên nhà gái.
Nhưng như vậy cũng tốt, vì nhà Trần Thúy Quyên vốn cũng đã muốn tìm con rể ở rể, con gái phải ở ngay trước mắt thì mới yên tâm được.
Nhưng giờ đây bỗng dưng Cố Dã lại nói rằng Thẩm Trí Dữu có thể sẽ đến đơn vị với anh.
Đến đó, đơn vị sẽ cố gắng sắp xếp công việc cho vợ của các quân nhân.
Trần Thúy Quyên thấy thế lại vô cùng do dự.
Đi theo vào đơn vị có nghĩa là cả một năm cũng khó được về nhà mấy lần ư?
Nhưng thật ra thì đi theo vào đơn vị sẽ tốt cho Thẩm Trí Dữu hơn.
Trần Thúy Quyên không nỡ xa con gái, nhưng cũng hy vọng con có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Trong lòng Trần Thúy Quyên vẫn thấy khó chịu, cuối cùng vốn là ngày mai bà sẽ dẫn Thẩm Trĩ Dữu lên huyện mua đồ, giờ lại tự dưng đổi thành hôm nay Cố Dã và Thẩm Trí Dữu sẽ cùng lên huyện mua đồ.
Nếu đã là đến hỏi cưới thì nhất định phải đưa đủ sính lễ gì đó trong hôm nay.
Ngoài thịt hộp, mẹ Cố cũng chẳng giấu giếm gì, bà móc từ trong túi ra một cái bọc không biết đã dùng bao nhiêu chiếc khăn tay để gói.
Cẩn thận mở ra, sau đó đưa cho Trần Thúy Quyên: "Mặc dù gấp gáp, nhưng chúng tôi đều là người rộng rãi biết lễ nghĩa cả, cái gì cần có chắc chắn là có, tuyệt đối không để con gái nhà chúng ta chịu thiệt.
Thời gian gấp quá nên không kịp chuẩn bị tam chuyển nhất hưởng*. Ở đây có hai trăm tệ, tôi cũng nói thật, số tiền này là số tiền Cố Dã liên tục gửi về nhà trong mấy năm qua, bà thông gia cầm lấy đi."
*Tam chuyển nhất hưởng: gồm radio, đồng hồ, xe đạp, máy khâu
Hai trăm!
Kim Phụng Diễm trợn tròn mắt.
Dùng nhiều tiền như thế để cưới vợ, dựa vào đâu chứ!
Trần Thúy Quyên cũng không ngờ nhà họ Cố lại hào phóng đến thế.
Trong lòng bỗng thấy thoải mái hơn không ít, bà nhận lấy một cách tự nhiên rồi trực tiếp nhét vào tay Thẩm Trĩ Dữu ngay trước mặt mọi người: "Cũng không sợ mọi người cười chê gì, chúng tôi đã chuẩn bị xong của hồi môn của Dữu Dữu từ lâu rồi, đủ ba mươi sáu chân*, hai cái chăn.
(*) ba mươi sáu chân: bàn, 4 chiếc ghế, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường.
Nếu thực sự thương thằng hai nhất thì sao lại để Cố Dã ở trong gian phòng chứa đồ linh tinh nhỏ nhất nhà?
Khiến chuyện kết hôn cũng phải làm ở bên nhà gái.
Nhưng như vậy cũng tốt, vì nhà Trần Thúy Quyên vốn cũng đã muốn tìm con rể ở rể, con gái phải ở ngay trước mắt thì mới yên tâm được.
Nhưng giờ đây bỗng dưng Cố Dã lại nói rằng Thẩm Trí Dữu có thể sẽ đến đơn vị với anh.
Đến đó, đơn vị sẽ cố gắng sắp xếp công việc cho vợ của các quân nhân.
Trần Thúy Quyên thấy thế lại vô cùng do dự.
Đi theo vào đơn vị có nghĩa là cả một năm cũng khó được về nhà mấy lần ư?
Nhưng thật ra thì đi theo vào đơn vị sẽ tốt cho Thẩm Trí Dữu hơn.
Trần Thúy Quyên không nỡ xa con gái, nhưng cũng hy vọng con có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Trong lòng Trần Thúy Quyên vẫn thấy khó chịu, cuối cùng vốn là ngày mai bà sẽ dẫn Thẩm Trĩ Dữu lên huyện mua đồ, giờ lại tự dưng đổi thành hôm nay Cố Dã và Thẩm Trí Dữu sẽ cùng lên huyện mua đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đã là đến hỏi cưới thì nhất định phải đưa đủ sính lễ gì đó trong hôm nay.
Ngoài thịt hộp, mẹ Cố cũng chẳng giấu giếm gì, bà móc từ trong túi ra một cái bọc không biết đã dùng bao nhiêu chiếc khăn tay để gói.
Cẩn thận mở ra, sau đó đưa cho Trần Thúy Quyên: "Mặc dù gấp gáp, nhưng chúng tôi đều là người rộng rãi biết lễ nghĩa cả, cái gì cần có chắc chắn là có, tuyệt đối không để con gái nhà chúng ta chịu thiệt.
Thời gian gấp quá nên không kịp chuẩn bị tam chuyển nhất hưởng*. Ở đây có hai trăm tệ, tôi cũng nói thật, số tiền này là số tiền Cố Dã liên tục gửi về nhà trong mấy năm qua, bà thông gia cầm lấy đi."
*Tam chuyển nhất hưởng: gồm radio, đồng hồ, xe đạp, máy khâu
Hai trăm!
Kim Phụng Diễm trợn tròn mắt.
Dùng nhiều tiền như thế để cưới vợ, dựa vào đâu chứ!
Trần Thúy Quyên cũng không ngờ nhà họ Cố lại hào phóng đến thế.
Trong lòng bỗng thấy thoải mái hơn không ít, bà nhận lấy một cách tự nhiên rồi trực tiếp nhét vào tay Thẩm Trĩ Dữu ngay trước mặt mọi người: "Cũng không sợ mọi người cười chê gì, chúng tôi đã chuẩn bị xong của hồi môn của Dữu Dữu từ lâu rồi, đủ ba mươi sáu chân*, hai cái chăn.
(*) ba mươi sáu chân: bàn, 4 chiếc ghế, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, tủ đầu giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro