[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Bàn Tay Vàng Đế...
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-07 22:57:50
Nhìn cô gái trước mặt, trong mắt cô ta hiện lên một tia ác độc, trực giác của cô ta luôn luôn rất chuẩn, tuyệt đối không thể lại để cho cô gái này đợi ở đây.
Không! Cô ta nên nhân đêm nay, giải quyết cô luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô ta đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi cũng sẽ phối chút thuốc cho cô, nếu nửa đêm bị sốt thì phiền phức lắm.”
Tống Sơ Trừng còn chưa từ chối, đã thấy nữ bác sĩ kia đi vào phòng.
Tay cô dừng giữa không trung, thấy thế chỉ đành ngượng ngùng buông xuống, sống không còn gì lưu luyến bước vào trong.
Trên mặt cô gái có thêm chút hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo, giống như búp bê xinh đẹp trong tủ kính, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Tống Sơ Trừng ngẩng đầu, cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra thân hình cao lớn của anh.
Cô đoán người đàn ông này nếu đứng lên, ít nhất phải cao một mét chín mấy! Về phần khuôn mặt, có thể dùng hai chữ để hình dung “Đẹp mắt”.
Xương hàm của anh góc cạnh rõ ràng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Tống Sơ Trừng càng nghĩ càng bay bổng, cô cảm thấy trên người đàn ông mang theo một loại khí chất kiểu “Cô đừng tới đây” vậy.
Nghĩ đến đây! Cô mắc cười quá phải làm sao bây giờ?
Lúc Tống Sơ Trừng nhìn anh, Tô Mộ Thương cũng nhận ra sự dò xét của cô.
Anh hơi ngước mắt, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt mềm mại tinh xảo của cô gái.
Tống Sơ Trừng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, tay nắm chặt quần áo, cô không ngừng thầm mắng mình không có tiền đồ.
Người đàn ông lúc này dường như cũng nhìn ra sự lúng túng của cô gái, lập tức thu hồi tầm mắt.
Tống Sơ Trừng thở dài một hơi. Mặc dù cô không gặp gỡ quá nhiều người, nhưng cũng biết người đàn ông trước mắt vô cùng nguy hiểm.
Cô không thật sự là người của niên đại này, khó tránh khỏi sẽ có lúc sẽ bị bại lộ thân phận, cho nên sau này cô phải tránh tiếp xúc với loại người này.
Trong lòng thì không tiếng động lẩm bẩm, thầm mắng mình không có tiền đồ, y chang như lúc nhân viên bình thường oán giận khi bị ông chủ trừ lương vậy.
Khi Tô Mộ Thương nhìn thấy biểu cảm ảo não của cô gái thì trong ánh mắt anh cũng hiện lên ý cười.
Không! Cô ta nên nhân đêm nay, giải quyết cô luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô ta đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi cũng sẽ phối chút thuốc cho cô, nếu nửa đêm bị sốt thì phiền phức lắm.”
Tống Sơ Trừng còn chưa từ chối, đã thấy nữ bác sĩ kia đi vào phòng.
Tay cô dừng giữa không trung, thấy thế chỉ đành ngượng ngùng buông xuống, sống không còn gì lưu luyến bước vào trong.
Trên mặt cô gái có thêm chút hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo, giống như búp bê xinh đẹp trong tủ kính, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Tống Sơ Trừng ngẩng đầu, cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra thân hình cao lớn của anh.
Cô đoán người đàn ông này nếu đứng lên, ít nhất phải cao một mét chín mấy! Về phần khuôn mặt, có thể dùng hai chữ để hình dung “Đẹp mắt”.
Xương hàm của anh góc cạnh rõ ràng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Tống Sơ Trừng càng nghĩ càng bay bổng, cô cảm thấy trên người đàn ông mang theo một loại khí chất kiểu “Cô đừng tới đây” vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây! Cô mắc cười quá phải làm sao bây giờ?
Lúc Tống Sơ Trừng nhìn anh, Tô Mộ Thương cũng nhận ra sự dò xét của cô.
Anh hơi ngước mắt, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt mềm mại tinh xảo của cô gái.
Tống Sơ Trừng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, tay nắm chặt quần áo, cô không ngừng thầm mắng mình không có tiền đồ.
Người đàn ông lúc này dường như cũng nhìn ra sự lúng túng của cô gái, lập tức thu hồi tầm mắt.
Tống Sơ Trừng thở dài một hơi. Mặc dù cô không gặp gỡ quá nhiều người, nhưng cũng biết người đàn ông trước mắt vô cùng nguy hiểm.
Cô không thật sự là người của niên đại này, khó tránh khỏi sẽ có lúc sẽ bị bại lộ thân phận, cho nên sau này cô phải tránh tiếp xúc với loại người này.
Trong lòng thì không tiếng động lẩm bẩm, thầm mắng mình không có tiền đồ, y chang như lúc nhân viên bình thường oán giận khi bị ông chủ trừ lương vậy.
Khi Tô Mộ Thương nhìn thấy biểu cảm ảo não của cô gái thì trong ánh mắt anh cũng hiện lên ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro