[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Cho Người Yêu T...
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-07 22:57:50
Cho dù buổi tối không có cô ăn ở đây, anh ăn xong cũng phải tự mình rửa, trong lòng cô cũng không thấy xấu hổ nữa.
Tống Sơ Trừng mở túi vải nhỏ ra, đổ hết đồ bên trong ra, cẩn thận kiểm tra một lần, chứng minh nhân dân đều ở đây, chỉ là không có tiền và vé.
Tô Mộ Thương cầm một cái túi nhỏ đưa cho Tống Sơ Trừng.
“Lần này anh ra ngoài mang không nhiều lắm, em cầm trước đi, chờ trở về quân khu anh sẽ đưa phần còn lại cho em, còn có hai bộ quần áo để thay.”
Tống Sơ Trừng đưa tay nhận lấy, trên người cô cũng không có gì.
Còn nữa, ngày mai cũng phải đăng ký kết hôn, cho nên cũng không từ chối.
“Đây là anh chủ động cho, sau này đừng hối hận.”
Cô cầm túi vải ngồi xuống giường, đổ toàn bộ đồ đạc bên trong túi vải nhỏ ra.
Cô vô cùng tò mò với những thứ này, cầm lấy một tấm phiếu lương thực cẩn thận nhìn một chút.
Lại lấy một tấm vé đường lên so sánh, còn có tờ đại đoàn kết, sờ chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút.
Tô Mộ Thương nhìn cô cười giống như hồ ly nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, vậy sau này anh cần phải kiếm nhiều tiền một chút rồi.
“Buổi tối anh đến chỗ Quý Đình Thâm ngủ tạm một đêm, đợi lát nữa em nhớ khóa trái cửa, sáng mai anh mang bữa sáng về cho em.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, khoát khoát tay về phía anh.
Khóe miệng Tô Mộ Thương khẽ giật, lắc lắc đầu đi đến ký túc xá bên Quý Đình Thâm.
“Đoàn trưởng Tô, cậu đây là?” Quý Đình Thâm nhìn người đứng ở cửa nghi ngờ nói.
“Ở nhờ một đêm.”
Mặt Tô Mộ Thương không chút thay đổi nói xong, cũng không để ý tới biểu cảm của Quý Đình Thâm.
Nơi này là ký túc xá hai người, Quý Đình Thâm và Tiểu Lưu ở chung một phòng.
Tiểu Lưu tối nay đi thay ca, đi gác đêm, nên tối nay cũng không về.
Tô Mộ Thương thu dọn một chút rồi nằm xuống, lúc tham gia quân đội đi làm nhiệm vụ, nằm trên mặt đất ngủ ngoài trời hoặc là mười ngày ngồi xổm trong khe núi không tắm rửa đều có.
Cho nên cho dù chủ nhân chiếc giường hay là Tô Mộ Thương, cũng sẽ không nói ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia.
Quý Đình Thâm cho rằng anh nói đùa, không nghĩ tới thật sự nằm xuống, trong lòng vừa kỳ lạ lại tò mò, đi tới giường của mình ngồi xuống.
Tống Sơ Trừng mở túi vải nhỏ ra, đổ hết đồ bên trong ra, cẩn thận kiểm tra một lần, chứng minh nhân dân đều ở đây, chỉ là không có tiền và vé.
Tô Mộ Thương cầm một cái túi nhỏ đưa cho Tống Sơ Trừng.
“Lần này anh ra ngoài mang không nhiều lắm, em cầm trước đi, chờ trở về quân khu anh sẽ đưa phần còn lại cho em, còn có hai bộ quần áo để thay.”
Tống Sơ Trừng đưa tay nhận lấy, trên người cô cũng không có gì.
Còn nữa, ngày mai cũng phải đăng ký kết hôn, cho nên cũng không từ chối.
“Đây là anh chủ động cho, sau này đừng hối hận.”
Cô cầm túi vải ngồi xuống giường, đổ toàn bộ đồ đạc bên trong túi vải nhỏ ra.
Cô vô cùng tò mò với những thứ này, cầm lấy một tấm phiếu lương thực cẩn thận nhìn một chút.
Lại lấy một tấm vé đường lên so sánh, còn có tờ đại đoàn kết, sờ chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút.
Tô Mộ Thương nhìn cô cười giống như hồ ly nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, vậy sau này anh cần phải kiếm nhiều tiền một chút rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buổi tối anh đến chỗ Quý Đình Thâm ngủ tạm một đêm, đợi lát nữa em nhớ khóa trái cửa, sáng mai anh mang bữa sáng về cho em.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, khoát khoát tay về phía anh.
Khóe miệng Tô Mộ Thương khẽ giật, lắc lắc đầu đi đến ký túc xá bên Quý Đình Thâm.
“Đoàn trưởng Tô, cậu đây là?” Quý Đình Thâm nhìn người đứng ở cửa nghi ngờ nói.
“Ở nhờ một đêm.”
Mặt Tô Mộ Thương không chút thay đổi nói xong, cũng không để ý tới biểu cảm của Quý Đình Thâm.
Nơi này là ký túc xá hai người, Quý Đình Thâm và Tiểu Lưu ở chung một phòng.
Tiểu Lưu tối nay đi thay ca, đi gác đêm, nên tối nay cũng không về.
Tô Mộ Thương thu dọn một chút rồi nằm xuống, lúc tham gia quân đội đi làm nhiệm vụ, nằm trên mặt đất ngủ ngoài trời hoặc là mười ngày ngồi xổm trong khe núi không tắm rửa đều có.
Cho nên cho dù chủ nhân chiếc giường hay là Tô Mộ Thương, cũng sẽ không nói ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia.
Quý Đình Thâm cho rằng anh nói đùa, không nghĩ tới thật sự nằm xuống, trong lòng vừa kỳ lạ lại tò mò, đi tới giường của mình ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro