[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Đến Nơi 3
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-24 12:38:15
Nhà của anh gần dòng suối nhỏ, bên này chỉ có một căn nhà của bọn họ, đối diện dòng suối nhỏ có năm hộ liền kề.
Hạ lưu dòng suối nhỏ là một rừng trúc, bên đó cũng có một hộ, bây giờ còn chưa có người ở.
Các đại tẩu trong khu tập thể, bình thường cũng thường xuyên giặt quần áo ở hạ lưu dòng suối nhỏ, phía trên có một cây cầu thông tới nhà hai tầng dưới chân núi, cũng là cửa vào núi.
Tống Sơ Trừng còn cảm thấy rất may mắn, nơi tắm rửa trước cửa nhà cô, nhìn dọc theo chung quanh nhà một lần.
Nhịn không được gật gật đầu, căn nhà trước mắt làm cô hài lòng muốn chết, nhà riêng sân riêng, phía trước lại có một dòng suối nhỏ, hai bên sân có một mảnh đất.
Bình thường trồng đủ loại hoa quả, nuôi mấy con gà con, vịt con, vẫn là đủ dùng.
Vừa vào sân, chỉ thấy một mảnh trụi lủi, cửa sân đối diện cửa chính, chính diện là phòng khách lớn, hai bên mỗi bên một hàng, bên phải là phòng bếp, bên trong liền với toilet và phòng tắm.
Gian ngoài bên trái là phòng ngủ phụ độc lập, gian trong là một phòng ngủ chính, ngoại trừ phòng ngủ phụ ra, cho dù là phòng khách hay là phòng bếp đều là cửa hai đầu, có thể thông nhau.
Phía sau là còn có một cái sân nhỏ, dựng lên hai cây gậy trúc là có thể phơi quần áo, lưng tựa vào núi, phơi quần áo ở đó, vừa đẹp lại có tính riêng tư.
Phơi ở sân trước, lỡ có người tới chơi, nhìn thấy trước cửa treo nội y, thật sự ảnh hưởng khung cảnh vừa xấu hổ.
Nhưng sau khi xem xong toàn bộ căn nhà, Tống Sơ Trừng nhìn chằm chằm Tô Mộ Thương một lúc lâu, lắc đầu thở dài một hơi, đáy lòng thầm nghi ngờ, tên ngốc trước mắt này, rốt cuộc là lớn lên như thế nào.
Thấy cô gái vẻ mặt thương hại nhìn mình, khóe miệng Tô Mộ Thương khẽ giật.
“Sau khi anh được phân căn nhà này, anh chưa từng tới đây ở, anh vẫn ở trong phòng nghỉ của quân khu, hôm qua anh mới cho người tới nơi này quét dọn.”
Tô Mộ Thương có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.
“Vậy! Anh nói xem buổi tối chúng ta làm sao bây giờ? Ngủ dưới đất sao?”
Tống Sơ Trừng vừa mới bắt đầu đánh giá căn nhà này, thật đúng là rất hài lòng, mười điểm tối đa thì cô cũng có thể cho chín điểm.
Vừa bước vào bên trong cô thật sự là sợ ngây người, lần này hoàn toàn không thể dùng hai chữ "khó coi" để hình dung.
Đây thật sự là loại ngay cả chuột, cũng không muốn đến thăm.
Hạ lưu dòng suối nhỏ là một rừng trúc, bên đó cũng có một hộ, bây giờ còn chưa có người ở.
Các đại tẩu trong khu tập thể, bình thường cũng thường xuyên giặt quần áo ở hạ lưu dòng suối nhỏ, phía trên có một cây cầu thông tới nhà hai tầng dưới chân núi, cũng là cửa vào núi.
Tống Sơ Trừng còn cảm thấy rất may mắn, nơi tắm rửa trước cửa nhà cô, nhìn dọc theo chung quanh nhà một lần.
Nhịn không được gật gật đầu, căn nhà trước mắt làm cô hài lòng muốn chết, nhà riêng sân riêng, phía trước lại có một dòng suối nhỏ, hai bên sân có một mảnh đất.
Bình thường trồng đủ loại hoa quả, nuôi mấy con gà con, vịt con, vẫn là đủ dùng.
Vừa vào sân, chỉ thấy một mảnh trụi lủi, cửa sân đối diện cửa chính, chính diện là phòng khách lớn, hai bên mỗi bên một hàng, bên phải là phòng bếp, bên trong liền với toilet và phòng tắm.
Gian ngoài bên trái là phòng ngủ phụ độc lập, gian trong là một phòng ngủ chính, ngoại trừ phòng ngủ phụ ra, cho dù là phòng khách hay là phòng bếp đều là cửa hai đầu, có thể thông nhau.
Phía sau là còn có một cái sân nhỏ, dựng lên hai cây gậy trúc là có thể phơi quần áo, lưng tựa vào núi, phơi quần áo ở đó, vừa đẹp lại có tính riêng tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phơi ở sân trước, lỡ có người tới chơi, nhìn thấy trước cửa treo nội y, thật sự ảnh hưởng khung cảnh vừa xấu hổ.
Nhưng sau khi xem xong toàn bộ căn nhà, Tống Sơ Trừng nhìn chằm chằm Tô Mộ Thương một lúc lâu, lắc đầu thở dài một hơi, đáy lòng thầm nghi ngờ, tên ngốc trước mắt này, rốt cuộc là lớn lên như thế nào.
Thấy cô gái vẻ mặt thương hại nhìn mình, khóe miệng Tô Mộ Thương khẽ giật.
“Sau khi anh được phân căn nhà này, anh chưa từng tới đây ở, anh vẫn ở trong phòng nghỉ của quân khu, hôm qua anh mới cho người tới nơi này quét dọn.”
Tô Mộ Thương có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.
“Vậy! Anh nói xem buổi tối chúng ta làm sao bây giờ? Ngủ dưới đất sao?”
Tống Sơ Trừng vừa mới bắt đầu đánh giá căn nhà này, thật đúng là rất hài lòng, mười điểm tối đa thì cô cũng có thể cho chín điểm.
Vừa bước vào bên trong cô thật sự là sợ ngây người, lần này hoàn toàn không thể dùng hai chữ "khó coi" để hình dung.
Đây thật sự là loại ngay cả chuột, cũng không muốn đến thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro