[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Gói Hàng Lớn 1
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-24 12:38:15
Tô Mộ Thương nghe được cô gái nói câu nhà của "Chúng ta", trong lòng căng thẳng, tâm trạng cũng không hiểu sao lại tốt lên.
“Nơi chúng ta ở tương đối đặc thù, chỗ đó tương đối hẻo lánh, lại là nơi quân khu mới xây, diện tích cũng lớn, cho nên chỉ cần từ liên cấp trở lên, người nhà đều có thể tòng quân.”
“Phòng ở càng nhiều, người cũng nhiều theo, hơn nữa nơi này cách thành phố lại xa, cho nên vật tư cung ứng trên đảo này, còn có bệnh viện, trường học những thứ này đều đầy đủ.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy, vui vẻ gật đầu, chỉ cần có bệnh viện là được rồi.
Nếu như trên đảo này không có bệnh viện, lỡ nửa đêm sinh bệnh phát sốt cao, phải ngồi tàu ba tiếng.
Như vậy, người lớn thì đỡ hơn một chút, trẻ con thì sao? Làm sao có thể chịu được?
“Vậy trên đảo này ngoại trừ chúng ta nơi này, phía dưới còn có thôn sao?”
“Lớn nhỏ có năm cái, cách chúng ta gần nhất chính là thôn Hồng Kỳ.”
“Dân số cũng là nhiều nhất trong số mấy thôn này. Các đại tẩu trong đại viện, thường xuyên đi tới thôn nhỏ đổi đồ với người dân.”
“Có điều!”
“Mỗi giữa tháng ở chỗ bọn anh, mấy thôn lân cận nơi này đều sẽ kết hợp lại, cách khu tập thể không xa, ngay ở cửa thôn dưới chân núi bày sạp buôn bán.”
“Những thứ này đã được lãnh đạo cấp trên ngầm đồng ý, dân làng sẽ lấy số lương thực dư sau khi thu hoạch vụ mùa trong nhà, những thứ kiếm được ở trên núi, bọn họ đều sẽ đem đi ra bán hết.”
Tống Sơ Trừng cũng hiểu ngay lập tức, hiện tại vẫn chưa được phép tự mua bán, nhưng đây tình huống đặc biệt xử lý đặc biệt không phải sao?
Bọn họ về đến nhà, Tô Mộ Thương đem đồ đạc trên xe vào.
“Anh đến ký túc xá tìm vài người tới, nhờ họ giúp chuyển đồ đạc về.”
Tống Sơ Trừng gật gật đầu, Tô Mộ Thương đóng cửa nhà rồi lái xe đi.
Tống Sơ Trừng vào phòng ngủ chính xem xét vị trí một chút, cũng chọn sẵn những chỗ trong phòng khách, lát nữa dễ sắp xếp đồ dùng trong nhà hơn.
Đi dạo một vòng ở sân trước, phát hiện còn thiếu nông cụ, nhưng thứ này phải để Tô Mộ Thương đi mua, cô cũng không biết mấy món này mua ở đâu.
Đúng rồi, chỗ cô còn thiếu chổi và cây lau nhà, cô quan sát xung quanh cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng động ở sân trước.
“Nơi chúng ta ở tương đối đặc thù, chỗ đó tương đối hẻo lánh, lại là nơi quân khu mới xây, diện tích cũng lớn, cho nên chỉ cần từ liên cấp trở lên, người nhà đều có thể tòng quân.”
“Phòng ở càng nhiều, người cũng nhiều theo, hơn nữa nơi này cách thành phố lại xa, cho nên vật tư cung ứng trên đảo này, còn có bệnh viện, trường học những thứ này đều đầy đủ.”
Tống Sơ Trừng nghe vậy, vui vẻ gật đầu, chỉ cần có bệnh viện là được rồi.
Nếu như trên đảo này không có bệnh viện, lỡ nửa đêm sinh bệnh phát sốt cao, phải ngồi tàu ba tiếng.
Như vậy, người lớn thì đỡ hơn một chút, trẻ con thì sao? Làm sao có thể chịu được?
“Vậy trên đảo này ngoại trừ chúng ta nơi này, phía dưới còn có thôn sao?”
“Lớn nhỏ có năm cái, cách chúng ta gần nhất chính là thôn Hồng Kỳ.”
“Dân số cũng là nhiều nhất trong số mấy thôn này. Các đại tẩu trong đại viện, thường xuyên đi tới thôn nhỏ đổi đồ với người dân.”
“Có điều!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mỗi giữa tháng ở chỗ bọn anh, mấy thôn lân cận nơi này đều sẽ kết hợp lại, cách khu tập thể không xa, ngay ở cửa thôn dưới chân núi bày sạp buôn bán.”
“Những thứ này đã được lãnh đạo cấp trên ngầm đồng ý, dân làng sẽ lấy số lương thực dư sau khi thu hoạch vụ mùa trong nhà, những thứ kiếm được ở trên núi, bọn họ đều sẽ đem đi ra bán hết.”
Tống Sơ Trừng cũng hiểu ngay lập tức, hiện tại vẫn chưa được phép tự mua bán, nhưng đây tình huống đặc biệt xử lý đặc biệt không phải sao?
Bọn họ về đến nhà, Tô Mộ Thương đem đồ đạc trên xe vào.
“Anh đến ký túc xá tìm vài người tới, nhờ họ giúp chuyển đồ đạc về.”
Tống Sơ Trừng gật gật đầu, Tô Mộ Thương đóng cửa nhà rồi lái xe đi.
Tống Sơ Trừng vào phòng ngủ chính xem xét vị trí một chút, cũng chọn sẵn những chỗ trong phòng khách, lát nữa dễ sắp xếp đồ dùng trong nhà hơn.
Đi dạo một vòng ở sân trước, phát hiện còn thiếu nông cụ, nhưng thứ này phải để Tô Mộ Thương đi mua, cô cũng không biết mấy món này mua ở đâu.
Đúng rồi, chỗ cô còn thiếu chổi và cây lau nhà, cô quan sát xung quanh cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng động ở sân trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro