[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Gói Hàng Lớn 4
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-24 12:38:15
Ở trong quân khu, vợ của đoàn trưởng đoàn 2 Lưu Nghĩa cũng rất xinh đẹp, là cán sự trong công hội xưởng sắt thép, thỉnh thoảng mời khách ăn một bữa cơm, cũng không cho những chiến hữu kia tới cửa, còn cãi nhau ầm ĩ trước mặt mọi người.
Vả lại còn chê người ta ăn nhiều, chê người ta không thích sạch sẽ, chê người ta tới từ nông thôn, thô bỉ không có văn hóa...
Khiến cho hiện tại Lưu Nghĩa không còn mặt mũi, mọi người cũng không dám tới nhà của bọn họ, Tô Mộ Thương nhìn cô gái không ghét bỏ những chiến hữu kia của mình, ngực cũng mềm mại một chút.
Cô gái yếu ớt như cô, vốn nên có một cuộc sống tốt hơn, không nên ở trên hòn đảo hẻo lánh lại thiếu thốn này.
Cô đứng ở đây dường như không hợp với mọi thứ nơi này.
Nhưng cho dù như thế nào, cô đã là vợ của anh, cô đang cố gắng dung nhập vào cuộc sống của anh, anh cũng sẽ đối tốt với cô gấp bội, trước kia anh không hiểu lời cha mình nói.
Giờ khắc này anh như bừng tỉnh, cha cha anh từng nói: “Cuộc sống này con phải tự mình trải nghiệm, tựa như đóa hoa trước mắt, trồng có đẹp hay không phải xem người trồng hoa là con.”
“Cha lần đầu làm cha, lần đầu làm chồng, tất cả đều phải tự học.”
“Giống như cha con, đến bây giờ vẫn còn đang học, con không biết trồng hoa thì phải học, học cách nuôi dưỡng tốt nó, không phải ai sinh ra cũng biết.”
Tống Sơ Trừng quay người lại, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cảm thấy khó hiểu.
Kỳ thật Tô Mộ Thương không hề biết, Tống Sơ Trừng đến từ đời sau, đối với những quân nhân như bọn họ mang theo bộ lọc máy ảnh.
Cô tôn trọng còn không kịp!
Sao lại ghét bỏ bọn họ? Không có bọn họ những người này trả giá nơi tiền tuyến, cuộc sống đời sau của bọn họ nào có tốt đẹp như vậy?
Tống Sơ Trừng không để ý đến Tô Mộ Thương, sai anh đi múc nước, phải lau những đồ dùng này một lần mới được.
Tuy rằng không bẩn, nhưng vẫn có bụi bặm.
Tống Sơ Trừng cầm một cái ghế nhỏ, ngồi trước bốn cái gói hàng lớn không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Mộ Thương thấy thế đi tới: “Để anh mở cho!”
Tống Sơ Trừng cũng không thấy rõ anh làm thế nào, rất nhanh đã nhìn thấy gói hàng lớn đã bị anh mở ra.
Vả lại còn chê người ta ăn nhiều, chê người ta không thích sạch sẽ, chê người ta tới từ nông thôn, thô bỉ không có văn hóa...
Khiến cho hiện tại Lưu Nghĩa không còn mặt mũi, mọi người cũng không dám tới nhà của bọn họ, Tô Mộ Thương nhìn cô gái không ghét bỏ những chiến hữu kia của mình, ngực cũng mềm mại một chút.
Cô gái yếu ớt như cô, vốn nên có một cuộc sống tốt hơn, không nên ở trên hòn đảo hẻo lánh lại thiếu thốn này.
Cô đứng ở đây dường như không hợp với mọi thứ nơi này.
Nhưng cho dù như thế nào, cô đã là vợ của anh, cô đang cố gắng dung nhập vào cuộc sống của anh, anh cũng sẽ đối tốt với cô gấp bội, trước kia anh không hiểu lời cha mình nói.
Giờ khắc này anh như bừng tỉnh, cha cha anh từng nói: “Cuộc sống này con phải tự mình trải nghiệm, tựa như đóa hoa trước mắt, trồng có đẹp hay không phải xem người trồng hoa là con.”
“Cha lần đầu làm cha, lần đầu làm chồng, tất cả đều phải tự học.”
“Giống như cha con, đến bây giờ vẫn còn đang học, con không biết trồng hoa thì phải học, học cách nuôi dưỡng tốt nó, không phải ai sinh ra cũng biết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sơ Trừng quay người lại, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cảm thấy khó hiểu.
Kỳ thật Tô Mộ Thương không hề biết, Tống Sơ Trừng đến từ đời sau, đối với những quân nhân như bọn họ mang theo bộ lọc máy ảnh.
Cô tôn trọng còn không kịp!
Sao lại ghét bỏ bọn họ? Không có bọn họ những người này trả giá nơi tiền tuyến, cuộc sống đời sau của bọn họ nào có tốt đẹp như vậy?
Tống Sơ Trừng không để ý đến Tô Mộ Thương, sai anh đi múc nước, phải lau những đồ dùng này một lần mới được.
Tuy rằng không bẩn, nhưng vẫn có bụi bặm.
Tống Sơ Trừng cầm một cái ghế nhỏ, ngồi trước bốn cái gói hàng lớn không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Mộ Thương thấy thế đi tới: “Để anh mở cho!”
Tống Sơ Trừng cũng không thấy rõ anh làm thế nào, rất nhanh đã nhìn thấy gói hàng lớn đã bị anh mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro