[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Sẽ Bị Xử Bắn 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
2024-11-07 22:57:50
Một hồi mặt như khóc tang, một hồi lại xấu hổ, một hồi lại ghét bỏ, một hồi lại hài lòng...
Ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, khóe miệng mình đã lóe lên ý cười.
“Dậy rồi!”
Tống Sơ Trừng nhịn xuống sự khó chịu giữa hai chân, có chút bối rối đứng lên.
Tô Mộ Thương như biết sự luống cuống của cô, vội vàng buông hộp cơm trên tay xuống.
Đi nhanh tới nói: “Anh đỡ em đi qua.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai Tống Sơ Trừng, cô đỏ mặt kiên trì đi tới.
Chuyện tối hôm qua thể lực của cô đã cạn kiệt, thật đúng là phải bổ sung một ít năng lượng.
Tống Sơ Trừng ở trong phòng tắm, trên tay cầm bàn chải đánh răng vừa mới nặn xong.
Người đàn ông vừa đi vào, từ sau lưng cô đưa tay dò xét, treo chiếc khăn trên tay lên bồn rửa mặt trước mặt cô.
Cả người Tống Sơ Trừng cứng đờ, hô hấp cũng trở nên dồn dập bất an!
Phòng tắm vốn không lớn, bởi vì người đàn ông đi vào mà trở nên nhỏ hơn.
Tống Sơ Trừng thậm chí cảm thấy, không khí quanh cô cũng nóng lên.
Nghĩ đến cơ thể cứng rắn tối qua của anh, còn có thể lực kia, chân cô thật sự có chút mềm nhũn...
Tô Mộ Thương cũng nhận ra cô gái căng thẳng không yên, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, anh nhếch khóe miệng: “Đây là khăn mặt sạch sẽ cho em đó.”
Giọng nói của người đàn ông khiến Tống Sơ Trừng lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “Ừ! Em biết rồi.”
Cô nhanh chóng đánh răng, che giấu sự xấu hổ của mình!
Tô Mộ Thương múc cho cô một chén canh cá trích, canh màu sữa trắng sữa trắng ngửi thôi là biết ngon.
“Uống đi!”
Cô nhận lấy bát vội vàng uống.
Tô Mộ Thương mở hộp cơm ra, một quả trứng chiên cà chua, một miếng thịt kho tàu, số lượng cũng nhiều.
Hai món ăn một món canh đều bị cô ăn sạch, chờ uống xong ngụm canh cuối cùng, lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ muốn chết!
Sự xấu hổ này, dùng ngón chân cũng có thể móc ra một tòa biệt thự.*
*Ngụ ý là rất nhiều, vô cùng xấu hổ
Tống Sơ Trừng ấp úng hỏi: “Anh~ ăn chưa?”
Tô Mộ Thương nhíu mày, ăn xong mới nhớ đến anh.
“Anh ăn rồi, thấy em còn chưa dậy, anh ăn ở căn tin trước.”
Tống Sơ Trừng: “...”
Cái này cũng tốt, còn chưa tới mức hoàn toàn bị xấu hổ chết, cố gắng hết sức cứu vãn hình tượng cô tiên nhỏ của mình.
Ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, khóe miệng mình đã lóe lên ý cười.
“Dậy rồi!”
Tống Sơ Trừng nhịn xuống sự khó chịu giữa hai chân, có chút bối rối đứng lên.
Tô Mộ Thương như biết sự luống cuống của cô, vội vàng buông hộp cơm trên tay xuống.
Đi nhanh tới nói: “Anh đỡ em đi qua.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai Tống Sơ Trừng, cô đỏ mặt kiên trì đi tới.
Chuyện tối hôm qua thể lực của cô đã cạn kiệt, thật đúng là phải bổ sung một ít năng lượng.
Tống Sơ Trừng ở trong phòng tắm, trên tay cầm bàn chải đánh răng vừa mới nặn xong.
Người đàn ông vừa đi vào, từ sau lưng cô đưa tay dò xét, treo chiếc khăn trên tay lên bồn rửa mặt trước mặt cô.
Cả người Tống Sơ Trừng cứng đờ, hô hấp cũng trở nên dồn dập bất an!
Phòng tắm vốn không lớn, bởi vì người đàn ông đi vào mà trở nên nhỏ hơn.
Tống Sơ Trừng thậm chí cảm thấy, không khí quanh cô cũng nóng lên.
Nghĩ đến cơ thể cứng rắn tối qua của anh, còn có thể lực kia, chân cô thật sự có chút mềm nhũn...
Tô Mộ Thương cũng nhận ra cô gái căng thẳng không yên, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, anh nhếch khóe miệng: “Đây là khăn mặt sạch sẽ cho em đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của người đàn ông khiến Tống Sơ Trừng lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng nói: “Ừ! Em biết rồi.”
Cô nhanh chóng đánh răng, che giấu sự xấu hổ của mình!
Tô Mộ Thương múc cho cô một chén canh cá trích, canh màu sữa trắng sữa trắng ngửi thôi là biết ngon.
“Uống đi!”
Cô nhận lấy bát vội vàng uống.
Tô Mộ Thương mở hộp cơm ra, một quả trứng chiên cà chua, một miếng thịt kho tàu, số lượng cũng nhiều.
Hai món ăn một món canh đều bị cô ăn sạch, chờ uống xong ngụm canh cuối cùng, lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ muốn chết!
Sự xấu hổ này, dùng ngón chân cũng có thể móc ra một tòa biệt thự.*
*Ngụ ý là rất nhiều, vô cùng xấu hổ
Tống Sơ Trừng ấp úng hỏi: “Anh~ ăn chưa?”
Tô Mộ Thương nhíu mày, ăn xong mới nhớ đến anh.
“Anh ăn rồi, thấy em còn chưa dậy, anh ăn ở căn tin trước.”
Tống Sơ Trừng: “...”
Cái này cũng tốt, còn chưa tới mức hoàn toàn bị xấu hổ chết, cố gắng hết sức cứu vãn hình tượng cô tiên nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro