[Tn70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Anh Rể Thủy Sin...
2024-11-19 04:30:11
Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Khương Tảo tóc bạc trắng, hơi thở yếu ớt. Thời trẻ thường xuyên khóc, vất vả nhiều, hơn năm mươi tuổi mắt đã kém, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ người đàn ông đang ngồi cạnh giường. Ba mươi năm không gặp, anh vẫn thân hình như tùng bách, thẳng tắp đáng tin cậy.
Khương Tảo cố gắng nhìn rõ mặt anh, nhưng không thể.
"... Thủy... Sinh."
Bàn tay run rẩy của cô đưa ra.
Tiêu Thủy Sinh nắm lấy tay Khương Tảo, tay anh to và khô ráp.
Giọng người đàn ông trầm thấp như xưa: "Anh đây."
Khương Tảo biết mình sắp chết, nước mắt đục ngầu lăn dài trên khóe mắt, sống mũi cay cay: "Xin lỗi, năm đó không nên nghi ngờ anh."
Nếu hỏi cô cả đời này có điều gì hối tiếc.
Có hai chuyện.
Thứ nhất, không nên để em họ Khương San thay cô đưa cơm cho Tiêu Thủy Sinh.
Khương San đã bỏ thuốc kích dục vào cơm, khiến Tiêu Thủy Sinh mất kiểm soát. Anh đã cố gắng kiềm chế, không động vào Khương San, nhưng cô lại hiểu lầm Tiêu Thủy Sinh, trong cơn tức giận đã hủy hôn, bỏ lỡ ba mươi năm.
Thứ hai, không nên để Khương San lừa lấy ngọc bội mà bà ngoại để lại cho cô. Ngọc bội có linh tính, người đeo sẽ gặp nhiều may mắn.
Khương San lừa lấy ngọc bội, tuy không được gả cho Tiêu Thủy Sinh như ý muốn, nhưng nhiều lần đầu cơ trục lợi đều không bị bắt, tích cóp được vốn liếng mở quán ăn vặt, quen biết ông trùm bất động sản đời đầu, sống cuộc đời sung túc.
Sau khi kết hôn, cô ta sinh liền bốn con trai, được nhà chồng cưng chiều hết mực.
Bên tai vang lên tiếng nức nở của người đàn ông.
Người đàn ông cầu xin: "Tảo Nhi... em đừng chết."
Tiêu Thủy Sinh là người như thế nào?
Là người đàn ông rơi máu chứ không rơi lệ, cứng rắn như thép.
Khương Tảo chỉ thấy anh khóc hai lần.
Một lần là lúc hủy hôn.
Một lần là bây giờ.
Trái tim Khương Tảo như có một lỗ thủng lớn, đau đến nhíu mày.
Cô không cam lòng, tại sao Khương San phá hoại hôn sự của cô, lại còn có thể dựa vào vận may ăn cắp được mà sống tốt như vậy?
Khương Tảo tóc bạc trắng, hơi thở yếu ớt. Thời trẻ thường xuyên khóc, vất vả nhiều, hơn năm mươi tuổi mắt đã kém, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ người đàn ông đang ngồi cạnh giường. Ba mươi năm không gặp, anh vẫn thân hình như tùng bách, thẳng tắp đáng tin cậy.
Khương Tảo cố gắng nhìn rõ mặt anh, nhưng không thể.
"... Thủy... Sinh."
Bàn tay run rẩy của cô đưa ra.
Tiêu Thủy Sinh nắm lấy tay Khương Tảo, tay anh to và khô ráp.
Giọng người đàn ông trầm thấp như xưa: "Anh đây."
Khương Tảo biết mình sắp chết, nước mắt đục ngầu lăn dài trên khóe mắt, sống mũi cay cay: "Xin lỗi, năm đó không nên nghi ngờ anh."
Nếu hỏi cô cả đời này có điều gì hối tiếc.
Có hai chuyện.
Thứ nhất, không nên để em họ Khương San thay cô đưa cơm cho Tiêu Thủy Sinh.
Khương San đã bỏ thuốc kích dục vào cơm, khiến Tiêu Thủy Sinh mất kiểm soát. Anh đã cố gắng kiềm chế, không động vào Khương San, nhưng cô lại hiểu lầm Tiêu Thủy Sinh, trong cơn tức giận đã hủy hôn, bỏ lỡ ba mươi năm.
Thứ hai, không nên để Khương San lừa lấy ngọc bội mà bà ngoại để lại cho cô. Ngọc bội có linh tính, người đeo sẽ gặp nhiều may mắn.
Khương San lừa lấy ngọc bội, tuy không được gả cho Tiêu Thủy Sinh như ý muốn, nhưng nhiều lần đầu cơ trục lợi đều không bị bắt, tích cóp được vốn liếng mở quán ăn vặt, quen biết ông trùm bất động sản đời đầu, sống cuộc đời sung túc.
Sau khi kết hôn, cô ta sinh liền bốn con trai, được nhà chồng cưng chiều hết mực.
Bên tai vang lên tiếng nức nở của người đàn ông.
Người đàn ông cầu xin: "Tảo Nhi... em đừng chết."
Tiêu Thủy Sinh là người như thế nào?
Là người đàn ông rơi máu chứ không rơi lệ, cứng rắn như thép.
Khương Tảo chỉ thấy anh khóc hai lần.
Một lần là lúc hủy hôn.
Một lần là bây giờ.
Trái tim Khương Tảo như có một lỗ thủng lớn, đau đến nhíu mày.
Cô không cam lòng, tại sao Khương San phá hoại hôn sự của cô, lại còn có thể dựa vào vận may ăn cắp được mà sống tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro