[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 31
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
2024-08-17 11:21:11
Lúc này trong đầu Trần Trường Hải toàn là chữ chú, có chút mơ hồ, mà Trần Thắng Nam lại còn không tinh ý.
Cũng nói theo: “Chú sợ vợ.”
“Đến nhà của mình cũng không làm chủ được, ai mà không biết chứ!”
“Không biết còn tưởng rằng tới cửa làm rể, thím nói một câu, chú đến thả rắm cũng không dám thả!”
Trần Thanh Di:... Sao người này đỉnh thế, cái gì cũng dám nói?
Quan sát thấy ánh mắt bốc hỏa và gương mặt vặn vẹo của Trần Trường Hải, vui cười khanh khách: “Ha ha ha ha… Chú, cháu…”
“Cháu không cố ý, cháu không nhịn được! Chú đừng giận nhé!”
“Nhưng thím thật sự ghê gớm đến vậy sao? Vậy thì chú đáng thương thật.”
Trần Thanh Di hết sức xấu xa, biết rõ còn cố hỏi.
“Đừng nghe Thắng Nam nói bừa!” Trần Trường Hải phủ nhận.
Chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, hơn nữa ông ấy cũng không tính là nói dối, nếu thật sự là chuyện lớn thì trong nhà vẫn do ông ấy quyết định.
“Cháu nào có nói bừa, chậc... Được được được, chú nói sao nghe vậy.”
Trần Thắng Nam bị ép sửa lời, lộ vẻ mặt không dám cãi chú, rồi lại nhìn về phía Trần Thanh Di.
“Nhưng Tiểu Di à, chị khuyên em đừng nên đi, thím vẫn luôn chướng mắt những thân thích ở nông thôn như chúng ta đây. Cảm thấy chúng ta là dân quê. Nhìn chúng ta cũng dùng lỗ mũi để nhìn, lần trước khiến chị khó chịu muốn chết!”
Trần Thanh Di: “Thím ấy sợ bẩn đôi mắt cao quý của mình à?”
“Đúng, người thành phố mà, quý giá lắm!”
“Có lông mũi không?” Trần Thanh Di còn hỏi câu rất xảo quyệt.
Trần Thắng Nam, Trần Trường Hải:... !!!
Trần Thanh Di lại hỏi: “Vậy lúc ăn trứng gà có cúi đầu không?”
Trần Thắng Nam phản ứng lại chậm nửa nhịp: “... Ha ha ha ha, lông mũi, ha ha, ăn trứng gà, ha ha ha...”
Cô ta cười ra nước mắt, cười đến đau bụng.
Trần Trường Hải tức giận đến mức choáng váng giơ tay lên.
“Hai con nhóc này có biết tôn trọng trưởng bối không vậy!” Trần Trường Hải xấu hổ muốn động tay động chân.
Trần Thanh Di lộ vẻ mặt lạnh lùng, dùng sức trừng ông ấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khí thế bức người.
Trần Trường Hải giật mình, hồi phục lại lý trí.
Ngượng ngùng buông tay, lại cảm thấy mất mặt, còn mạnh miệng nói: “Chờ chú gọi điện thoại cho cha của cháu, sẽ bảo ông ấy dạy dỗ cháu một phen!”
Đứa nhỏ này càng lớn, tính tình cũng càng lớn, thật sự không hiểu chuyện!
Xem như ông ấy đã nhận ra, đứa nhỏ này không dễ lừa gạt nhất, tâm tư còn ghê gớm hơn con nhỏ Thắng Nam nhiều.
Chuyện hôm nay có tám phần là do cô đốc thúc.
“Trưởng bối thì phải có dáng vẻ của trưởng bối, không phải sao?” Trần Thanh Di thật sự không nhịn được, trợn mắt một cái.
“Về chuyện tìm cha của cháu, ha ha, đến bộ dạng của ông ta cháu cũng sắp quên rồi. Vậy chú nghĩ lời ông ta nói còn có tác dụng sao?”
Nói xong, cô còn vươn ngón tay ra lắc lắc, tỏ vẻ không có tác dụng.
Trong lòng nghĩ, một thời gian ngắn nữa thôi cha ruột cũng sẽ không thoát được, cô phải đi xử lý ông ta.
Trần Trường Hải: “...” Trái tim có chút đau.
Bà cụ Trần ở bên cửa sổ đã co rút đầu lại, cũng không biết vì sao, bà ta không thể chống đỡ nổi đứa cháu gái này.
Tự dưng thấy hụt hơi, trong lòng có chút sợ hãi.
“Trả tiền!”
Trần Thanh Di duỗi bàn tay nhỏ bé ra: “Đừng lề mề, cháu cũng đâu có đòi nhiều, chỉ bốn mươi đồng!”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc chú đã ăn!”
Trần Trường Hải nghẹn họng, đương nhiên ông ấy không có muốn đưa.
Nhưng nhìn thấy hai đứa cháu gái như hổ rình mồi, lại nghĩ đến việc hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.
Vì thế không tình không nguyện, lề mề lấy một nắm tiền hào từ trong túi ra.
Đếm đi đếm lại, rất không cam lòng: “Chỉ, chỉ có mười bảy đồng chín hào.”
Vốn dĩ trong túi ông ấy cũng không có tiền nhiều như vậy.
Cũng vì muốn về nhà vay tiền, đi tay không thì không tốt, nên vợ đưa cho nhưng ông ấy lại không nỡ đưa.
Không ngờ...
“Cũng được, trước mắt cầm lấy chỗ này!”
Trần Thanh Di lập tức nắm lấy, số tiền này mà không lấy thì sau này cũng không biết có còn hay không nữa.
“Phần còn lại lần sau trở về lại đưa, đừng quên nhé!”
Trần Thắng Nam học theo: “Đừng quên nhé!”
Cũng nói theo: “Chú sợ vợ.”
“Đến nhà của mình cũng không làm chủ được, ai mà không biết chứ!”
“Không biết còn tưởng rằng tới cửa làm rể, thím nói một câu, chú đến thả rắm cũng không dám thả!”
Trần Thanh Di:... Sao người này đỉnh thế, cái gì cũng dám nói?
Quan sát thấy ánh mắt bốc hỏa và gương mặt vặn vẹo của Trần Trường Hải, vui cười khanh khách: “Ha ha ha ha… Chú, cháu…”
“Cháu không cố ý, cháu không nhịn được! Chú đừng giận nhé!”
“Nhưng thím thật sự ghê gớm đến vậy sao? Vậy thì chú đáng thương thật.”
Trần Thanh Di hết sức xấu xa, biết rõ còn cố hỏi.
“Đừng nghe Thắng Nam nói bừa!” Trần Trường Hải phủ nhận.
Chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, hơn nữa ông ấy cũng không tính là nói dối, nếu thật sự là chuyện lớn thì trong nhà vẫn do ông ấy quyết định.
“Cháu nào có nói bừa, chậc... Được được được, chú nói sao nghe vậy.”
Trần Thắng Nam bị ép sửa lời, lộ vẻ mặt không dám cãi chú, rồi lại nhìn về phía Trần Thanh Di.
“Nhưng Tiểu Di à, chị khuyên em đừng nên đi, thím vẫn luôn chướng mắt những thân thích ở nông thôn như chúng ta đây. Cảm thấy chúng ta là dân quê. Nhìn chúng ta cũng dùng lỗ mũi để nhìn, lần trước khiến chị khó chịu muốn chết!”
Trần Thanh Di: “Thím ấy sợ bẩn đôi mắt cao quý của mình à?”
“Đúng, người thành phố mà, quý giá lắm!”
“Có lông mũi không?” Trần Thanh Di còn hỏi câu rất xảo quyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Thắng Nam, Trần Trường Hải:... !!!
Trần Thanh Di lại hỏi: “Vậy lúc ăn trứng gà có cúi đầu không?”
Trần Thắng Nam phản ứng lại chậm nửa nhịp: “... Ha ha ha ha, lông mũi, ha ha, ăn trứng gà, ha ha ha...”
Cô ta cười ra nước mắt, cười đến đau bụng.
Trần Trường Hải tức giận đến mức choáng váng giơ tay lên.
“Hai con nhóc này có biết tôn trọng trưởng bối không vậy!” Trần Trường Hải xấu hổ muốn động tay động chân.
Trần Thanh Di lộ vẻ mặt lạnh lùng, dùng sức trừng ông ấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khí thế bức người.
Trần Trường Hải giật mình, hồi phục lại lý trí.
Ngượng ngùng buông tay, lại cảm thấy mất mặt, còn mạnh miệng nói: “Chờ chú gọi điện thoại cho cha của cháu, sẽ bảo ông ấy dạy dỗ cháu một phen!”
Đứa nhỏ này càng lớn, tính tình cũng càng lớn, thật sự không hiểu chuyện!
Xem như ông ấy đã nhận ra, đứa nhỏ này không dễ lừa gạt nhất, tâm tư còn ghê gớm hơn con nhỏ Thắng Nam nhiều.
Chuyện hôm nay có tám phần là do cô đốc thúc.
“Trưởng bối thì phải có dáng vẻ của trưởng bối, không phải sao?” Trần Thanh Di thật sự không nhịn được, trợn mắt một cái.
“Về chuyện tìm cha của cháu, ha ha, đến bộ dạng của ông ta cháu cũng sắp quên rồi. Vậy chú nghĩ lời ông ta nói còn có tác dụng sao?”
Nói xong, cô còn vươn ngón tay ra lắc lắc, tỏ vẻ không có tác dụng.
Trong lòng nghĩ, một thời gian ngắn nữa thôi cha ruột cũng sẽ không thoát được, cô phải đi xử lý ông ta.
Trần Trường Hải: “...” Trái tim có chút đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Trần ở bên cửa sổ đã co rút đầu lại, cũng không biết vì sao, bà ta không thể chống đỡ nổi đứa cháu gái này.
Tự dưng thấy hụt hơi, trong lòng có chút sợ hãi.
“Trả tiền!”
Trần Thanh Di duỗi bàn tay nhỏ bé ra: “Đừng lề mề, cháu cũng đâu có đòi nhiều, chỉ bốn mươi đồng!”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc chú đã ăn!”
Trần Trường Hải nghẹn họng, đương nhiên ông ấy không có muốn đưa.
Nhưng nhìn thấy hai đứa cháu gái như hổ rình mồi, lại nghĩ đến việc hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.
Vì thế không tình không nguyện, lề mề lấy một nắm tiền hào từ trong túi ra.
Đếm đi đếm lại, rất không cam lòng: “Chỉ, chỉ có mười bảy đồng chín hào.”
Vốn dĩ trong túi ông ấy cũng không có tiền nhiều như vậy.
Cũng vì muốn về nhà vay tiền, đi tay không thì không tốt, nên vợ đưa cho nhưng ông ấy lại không nỡ đưa.
Không ngờ...
“Cũng được, trước mắt cầm lấy chỗ này!”
Trần Thanh Di lập tức nắm lấy, số tiền này mà không lấy thì sau này cũng không biết có còn hay không nữa.
“Phần còn lại lần sau trở về lại đưa, đừng quên nhé!”
Trần Thắng Nam học theo: “Đừng quên nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro