[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên

Chương 32

Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y

2024-08-17 11:21:11

Trước mặt ông ấy, Trần Thanh Di chia tiền ra làm bốn phần, một phần đưa cho Trần Thắng Nam, hai phần khác cho chú ba và ông nội.

Tiền lẻ không dễ chia thì cô giữ lại. 

Công sức của cô là nhiều nhất. 

Nên không có vấn đề gì. 

Trần Trường Hải bị kích thích đến đỏ mắt: … Cũng không muốn quay trở về nữa. 

Nhận ra ý nghĩ của ông ấy, Trần Thanh Di cười rất ngọt ngào: “Chú, chú không trở về cũng không sao, để cháu tới nhà chú! Cháu chưa từng đến đó!”

“Chú nói xem, đi từ đại đội tới công xã không bao xa, đi bộ chỉ có bốn mươi phút. Đi xe đạp thì khoảng 20 phút. Gần như vậy, chúng cháu lại chưa từng ăn cơm nhà chú! Chậc chậc chậc… Như vậy thật sự không được!”

“Cháu sợ gặp được thím ở công xã, chạm mặt cũng không nhận ra. Haiz, không đến nhà chú thì đến nhà máy tìm chú cũng được!” 

“Chú, cháu nghe nói nhà máy của chú có đãi ngộ rất tốt, căn tin còn được ăn thịt kho tàu nữa! Chị Thắng Nam, chị biết không?” 

“Biết, biết!” Trần Thắng Nam gật đầu như gà mổ thóc, còn đang đếm tiền trong tay. 

Trần Thanh Di lộ vẻ mặt tươi cười: “Cháu cũng rất muốn ăn, cháu chỉ ăn thịt kho tàu có một lần, nhưng là nhiều năm trước đây rồi. Chú, chú là chú ruột của cháu, sẽ mua cho cháu đúng không?” 

Lâm trường ấy có thể nói là nhà máy lớn nhất ở huyện bọn họ.

Có ký túc xá riêng, trường học, rạp chiếu phim, bình thường các loại phiếu và các loại phúc lợi cũng là nhiều nhất.

Chỉ cần là công nhân ở lâm trường thì ra ngoài đều sẽ khoác lác. 

Bình thường Trần Trường Hải cũng khoe khoang điều này rất nhiều.

“Chú~” Trần Thắng Nam kéo dài giọng nói, lắc lắc cơ thể hơi mập, làm nũng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Trường Hải run run, thấy cay mắt, nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay, nên cắn răng nói: “Được, chú sẽ mua cho hai đứa.” 

“Đúng là tốt quá, cháu biết chú thương chúng cháu mà.”

Trần Thanh Di vui sướng vỗ bàn tay nhỏ, đôi chân nhỏ còn nhảy nhót.

Vừa ngây thơ lại đáng yêu. 

Hai mắt Trần Thắng Nam tỏa sáng, còn có thể như vậy à. Học được rồi, về sau có thể áp dụng với chồng của mình. 

Thử vỗ tay. 

Ừ, quả nhiên hết sức đáng yêu.

Tiếp tục quan sát, chỉ thấy Trần Thanh Di nói xong thì còn ôm lấy cánh tay của chú: “Chú, còn phải mang theo anh cả, hai hai và anh ba của cháu, Thanh Lỵ... Thanh Thụ.”

Bla bala, bẻ đầu ngón tay, tính hết những người đồng lứa của bọn họ không bỏ sót một ai.

Không phải thích làm trưởng bối sao, để cho ông ấy làm đủ, dù sao cũng không tốn tiền của cô, nên không đau lòng.

Trần Trường Hải:... Tim tôi đau quá, chảy máu.

Bà cụ Trần thò đầu ra khỏi cửa sổ: “…Khụ khụ!”

Trần Thanh Di lập tức hiểu ra: “... Bà, yên tâm đi, đến lúc đó cháu chắc chắn sẽ đưa bà theo!” 

Trần Trường Hải có một trực giác, chuyến trở về này còn phải bồi thường, khiến ông ấy hối hận không thôi nhưng vẫn phải mỉm cười.

Bà cụ Trần cười toe toét, tâm trạng rất tốt, con trai bà ta yêu nhất đã trở về, cháu gái còn đồng ý dẫn bà ta đi ăn thịt kho tàu. 

Phải làm gì đó ngon mới được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Suy nghĩ một chút, rồi lấy năm quả trứng gà mà sáng nay mới lượm. 

Chỉ có năm quả trứng.

“Hải à, buổi trưa mẹ sẽ làm trứng khuấy dưa chuột cho con, rồi làm thêm cần tây xào khoai tây sợi. Làm cả dưa chuột trộn nữa, ừ, cuối cùng hầm đậu đũa, bên trên đầu đũa thì hầm một lớp khoai lang có được không?”

bà cụ Trần lộ vẻ mặt đầy tình thương. 

Trần Trường Hải tùy ý đáp: “Được!” 

Ông ấy rất phiền lòng, không biết buổi trưa nên nói như thế nào. Mà nói rồi, người trong nhà có thể đồng ý hay không.

Dù sao thì đây cũng là một số tiền lớn. 

Suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết mẹ ông ấy trước, bèn vào nhà lén lút lôi kéo bà cụ Trần ra, hai mẹ con thì thầm.

Trần Thanh Di đảo mắt.

Sao cô lại cảm thấy hôm nay ông chú dễ nói chuyện vậy nhỉ! 

Bảo trả tiền thì trả tiền, bảo mời ăn thịt thì mời ăn thịt.

Điều này có chút không phù hợp với thiết lập trước đây của người nọ! 

Không, bên trong chắc chắn có vấn đề. 

Suy nghĩ một chút, quyết định nghe lén: “Chị Thắng Nam, chị ở lại đây, em đi nghe thử.” 

Trần Thắng Nam gật đầu: “Mau đi, nghe rồi thì nói cho chị biết!”

Trần Thanh Di đi từ phòng bếp ra sau phòng, ngồi xổm ở chân tường, lỗ tai kề sát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên

Số ký tự: 0