Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Có Phải Cậu Muố...
2024-10-30 23:28:27
Ngô Hiểu Hà đứng ngoài cửa có phần hồi hộp, chờ người bên trong bước ra.
Hôm nay khi giao ca xong, cô ta đã nghe kể về chuyện của Thẩm Oánh Oánh.
Người ta nói Thẩm Oánh Oánh đã bỏ trốn cùng người khác, nhưng cuối cùng lại bị Tạ Phương Trúc bắt lại.
Cô ta vốn tưởng rằng Tạ Phương Trúc sẽ đánh Thẩm Oánh Oánh một trận ra trò. Nhưng không ngờ Thẩm Oánh Oánh lại giỏi xoay sở đến mức Tạ Phương Trúc hoàn toàn chẳng làm được gì, cuối cùng chẳng động đến một ngón tay của cô.
Khi nghe đến đó, Ngô Hiểu Hà suýt chút nữa không tin vào tai mình.
Hành động của Thẩm Oánh Oánh chẳng khác nào cắm lên đầu Tạ Phương Trúc một chiếc sừng trước mặt mọi người.
Tính khí của Tạ Phương Trúc dù có tốt nhưng cũng là một người đàn ông đầy khí khái, sao có thể chịu được chuyện này?
Cô ta không tin lời của người giao ca, liền vội vã đến nhà Thẩm Oánh Oánh ngay khi tan ca, chỉ để tận mắt xác nhận.
Vậy nên, khi Thẩm Oánh Oánh xuất hiện, cô ta chăm chú nhìn từ đầu đến chân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Khi thấy gương mặt của Thẩm Oánh Oánh vẫn trắng trẻo như thường, làn da lộ ra ngoài không có chút vết bầm nào, cô ta thật không tin nổi vào mắt mình. Lẽ nào những gì người ta nói là thật sao?
Cô ta không muốn thừa nhận sự thật này, lòng đau như cắt, nhưng vẫn phải cố gượng cười ra vẻ quan tâm.
“Oánh Oánh, cậu không sao chứ? Mình nghe nói cậu bị Tạ Phương Trúc vác về đây, sợ cậu gặp chuyện, tan làm chưa kịp ăn gì đã đến thăm cậu rồi.”
Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, như thể không hiểu ý câu nói của cô ta: “Mình vẫn ổn mà, sao cậu lại nghĩ mình gặp chuyện?”
Ngô Hiểu Hà bị câu hỏi này làm cho á khẩu, ai mà không nghĩ rằng Tạ Phương Trúc sẽ không bỏ qua cho cô chứ!
“Chỉ là mình nghe nói… cậu bỏ trốn cùng người khác… mình sợ Tạ Phương Trúc đánh cậu, nên…”
“À, cậu nói cái này à.” Thẩm Oánh Oánh ngắt lời, mặt hiện lên vẻ đã hiểu, “Xem ra cậu cũng hiểu nhầm rồi, đừng lo, mình đã giải thích rõ ràng với anh ấy rồi.”
Ngô Hiểu Hà sững sờ, “Hiểu nhầm?”
Cả khu mỏ đều biết Thẩm Oánh Oánh đã bỏ trốn cùng người khác, chuyện rõ ràng như vậy sao có thể là hiểu nhầm?
“Đúng vậy.” Thẩm Oánh Oánh gật đầu, không có chút vẻ gì là chột dạ, “Mình chỉ cùng người đó đi tìm việc làm thôi, kết quả là Tạ Phương Trúc hiểu nhầm tưởng mình bỏ trốn, tức đến phát điên. May mà mình đã dỗ được anh ấy, nếu không hôm nay thật là phiền phức.”
“Tìm việc làm?!” Biểu cảm của Ngô Hiểu Hà suýt thì không giữ được, cô ta không hiểu nổi tại sao Thẩm Oánh Oánh lại có thể nói ra những lời như thế.
Cô ta đã nhiều lần bắt gặp Thẩm Oánh Oánh và người đàn ông kia lén lút trong rừng, đến mức ấy mà còn bảo là đi tìm việc làm?
Cô ta thực sự không thể tin nổi: “Vậy Tạ Phương Trúc… anh ấy tin sao?”
Thẩm Oánh Oánh liếc nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô còn lộ vẻ đắc ý, “Cậu biết tính của anh ấy mà, chỉ cần mình muốn mặt trăng trên trời, anh ấy cũng sẽ hái xuống cho mình. Hơn nữa, mình vốn không lừa anh ấy, sao anh ấy lại không tin?”
Nói rồi, cô nhíu mày, bất chợt tiến sát lại gần Ngô Hiểu Hà, “Chẳng lẽ cậu không tin?”
Chuyện hoang đường như vậy, làm sao Ngô Hiểu Hà có thể tin được?
Nhưng nhìn vào đôi mắt như ngọc đen gần kề, cô ta cảm thấy một áp lực vô hình đè lên mình, khiến cô ta bất giác quay mặt đi.
Rõ ràng hôm nay vẻ mặt của Thẩm Oánh Oánh mềm mại dịu dàng, giữa lông mày cũng không còn vẻ oán giận khó chịu như thường ngày, nhưng Ngô Hiểu Hà lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Mình… cậu là bạn tốt nhất của mình, tất nhiên mình tin cậu…” Ngô Hiểu Hà lắp bắp, “Chỉ là hôm nay cậu có chút gì đó lạ…”
Thẩm Oánh Oánh ngắt lời cô ta: “Nói mới nhớ, cũng nhờ cậu mà mình mới quen biết “xưởng trưởng Ngô”, nếu không có cậu, mình đã chẳng tin rằng ông ta có thể sắp xếp công việc cho mình.”
Đột nhiên nhắc đến “xưởng trưởng Ngô”, Ngô Hiểu Hà giật mình ngẩng lên, nhìn thẳng vào Thẩm Oánh Oánh.
Trong ánh mắt của Thẩm Oánh Oánh như mang sự dò xét, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô ta.
“Hiểu Hà, có phải cậu cố tình không? Thực ra cậu thích Tạ Phương Trúc, nên mới hại mình, khiến mọi người hiểu lầm rằng mình bỏ trốn, cố ý phá hoại mối quan hệ giữa vợ chồng mình. Nghe nói hai hôm trước cậu còn từ chối lời mai mối của mẹ cậu, cộng thêm chuyện hôm nay của mình, thật khiến mình phải nghi ngờ, có phải cậu muốn thay thế mình không?”
Hôm nay khi giao ca xong, cô ta đã nghe kể về chuyện của Thẩm Oánh Oánh.
Người ta nói Thẩm Oánh Oánh đã bỏ trốn cùng người khác, nhưng cuối cùng lại bị Tạ Phương Trúc bắt lại.
Cô ta vốn tưởng rằng Tạ Phương Trúc sẽ đánh Thẩm Oánh Oánh một trận ra trò. Nhưng không ngờ Thẩm Oánh Oánh lại giỏi xoay sở đến mức Tạ Phương Trúc hoàn toàn chẳng làm được gì, cuối cùng chẳng động đến một ngón tay của cô.
Khi nghe đến đó, Ngô Hiểu Hà suýt chút nữa không tin vào tai mình.
Hành động của Thẩm Oánh Oánh chẳng khác nào cắm lên đầu Tạ Phương Trúc một chiếc sừng trước mặt mọi người.
Tính khí của Tạ Phương Trúc dù có tốt nhưng cũng là một người đàn ông đầy khí khái, sao có thể chịu được chuyện này?
Cô ta không tin lời của người giao ca, liền vội vã đến nhà Thẩm Oánh Oánh ngay khi tan ca, chỉ để tận mắt xác nhận.
Vậy nên, khi Thẩm Oánh Oánh xuất hiện, cô ta chăm chú nhìn từ đầu đến chân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Khi thấy gương mặt của Thẩm Oánh Oánh vẫn trắng trẻo như thường, làn da lộ ra ngoài không có chút vết bầm nào, cô ta thật không tin nổi vào mắt mình. Lẽ nào những gì người ta nói là thật sao?
Cô ta không muốn thừa nhận sự thật này, lòng đau như cắt, nhưng vẫn phải cố gượng cười ra vẻ quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oánh Oánh, cậu không sao chứ? Mình nghe nói cậu bị Tạ Phương Trúc vác về đây, sợ cậu gặp chuyện, tan làm chưa kịp ăn gì đã đến thăm cậu rồi.”
Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, như thể không hiểu ý câu nói của cô ta: “Mình vẫn ổn mà, sao cậu lại nghĩ mình gặp chuyện?”
Ngô Hiểu Hà bị câu hỏi này làm cho á khẩu, ai mà không nghĩ rằng Tạ Phương Trúc sẽ không bỏ qua cho cô chứ!
“Chỉ là mình nghe nói… cậu bỏ trốn cùng người khác… mình sợ Tạ Phương Trúc đánh cậu, nên…”
“À, cậu nói cái này à.” Thẩm Oánh Oánh ngắt lời, mặt hiện lên vẻ đã hiểu, “Xem ra cậu cũng hiểu nhầm rồi, đừng lo, mình đã giải thích rõ ràng với anh ấy rồi.”
Ngô Hiểu Hà sững sờ, “Hiểu nhầm?”
Cả khu mỏ đều biết Thẩm Oánh Oánh đã bỏ trốn cùng người khác, chuyện rõ ràng như vậy sao có thể là hiểu nhầm?
“Đúng vậy.” Thẩm Oánh Oánh gật đầu, không có chút vẻ gì là chột dạ, “Mình chỉ cùng người đó đi tìm việc làm thôi, kết quả là Tạ Phương Trúc hiểu nhầm tưởng mình bỏ trốn, tức đến phát điên. May mà mình đã dỗ được anh ấy, nếu không hôm nay thật là phiền phức.”
“Tìm việc làm?!” Biểu cảm của Ngô Hiểu Hà suýt thì không giữ được, cô ta không hiểu nổi tại sao Thẩm Oánh Oánh lại có thể nói ra những lời như thế.
Cô ta đã nhiều lần bắt gặp Thẩm Oánh Oánh và người đàn ông kia lén lút trong rừng, đến mức ấy mà còn bảo là đi tìm việc làm?
Cô ta thực sự không thể tin nổi: “Vậy Tạ Phương Trúc… anh ấy tin sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Oánh Oánh liếc nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô còn lộ vẻ đắc ý, “Cậu biết tính của anh ấy mà, chỉ cần mình muốn mặt trăng trên trời, anh ấy cũng sẽ hái xuống cho mình. Hơn nữa, mình vốn không lừa anh ấy, sao anh ấy lại không tin?”
Nói rồi, cô nhíu mày, bất chợt tiến sát lại gần Ngô Hiểu Hà, “Chẳng lẽ cậu không tin?”
Chuyện hoang đường như vậy, làm sao Ngô Hiểu Hà có thể tin được?
Nhưng nhìn vào đôi mắt như ngọc đen gần kề, cô ta cảm thấy một áp lực vô hình đè lên mình, khiến cô ta bất giác quay mặt đi.
Rõ ràng hôm nay vẻ mặt của Thẩm Oánh Oánh mềm mại dịu dàng, giữa lông mày cũng không còn vẻ oán giận khó chịu như thường ngày, nhưng Ngô Hiểu Hà lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Mình… cậu là bạn tốt nhất của mình, tất nhiên mình tin cậu…” Ngô Hiểu Hà lắp bắp, “Chỉ là hôm nay cậu có chút gì đó lạ…”
Thẩm Oánh Oánh ngắt lời cô ta: “Nói mới nhớ, cũng nhờ cậu mà mình mới quen biết “xưởng trưởng Ngô”, nếu không có cậu, mình đã chẳng tin rằng ông ta có thể sắp xếp công việc cho mình.”
Đột nhiên nhắc đến “xưởng trưởng Ngô”, Ngô Hiểu Hà giật mình ngẩng lên, nhìn thẳng vào Thẩm Oánh Oánh.
Trong ánh mắt của Thẩm Oánh Oánh như mang sự dò xét, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô ta.
“Hiểu Hà, có phải cậu cố tình không? Thực ra cậu thích Tạ Phương Trúc, nên mới hại mình, khiến mọi người hiểu lầm rằng mình bỏ trốn, cố ý phá hoại mối quan hệ giữa vợ chồng mình. Nghe nói hai hôm trước cậu còn từ chối lời mai mối của mẹ cậu, cộng thêm chuyện hôm nay của mình, thật khiến mình phải nghi ngờ, có phải cậu muốn thay thế mình không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro