Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Quả Là Một Ngườ...
2024-11-21 15:34:21
Sau khi xây xong phòng nhỏ, nguyên chủ liền đuổi Tạ Phương Trúc ra đó ở, còn cô ta thì ở phòng lớn.
Phòng mà Thẩm Oánh Oánh đang ở hiện giờ chính là căn phòng nhỏ của Tạ Phương Trúc.
Phòng không lớn, đồ đạc cũng ít, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ, nhưng mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ.
Khi mở tủ ra, tủ rộng lớn chỉ có vài bộ quần áo, nhưng cũng được gấp gọn gàng, ngăn nắp.
Điều này khiến cô không khỏi nhớ lại bộ quần áo được gấp chỉnh tề mà cô nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy, tự hỏi liệu có phải anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không.
Khám phá xong căn phòng nhỏ của anh, Thẩm Oánh Oánh bước ra ngoài, đi sang phòng lớn bên cạnh, nơi mà nguyên chủ ở.
Cửa phòng khóa, nhưng may mắn là lúc bỏ trốn, nguyên chủ vẫn cầm theo chìa khóa.
Thẩm Oánh Oánh lần tay trong túi một chút, tìm thấy chiếc chìa khóa.
Trái ngược với căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng của Tạ Phương Trúc, phòng của nguyên chủ lớn hơn nhiều và chật ních đồ đạc.
Thẩm Oánh Oánh không thích dọn dẹp, nguyên chủ cũng vậy.
Nhưng thời đại của Thẩm Oánh Oánh có máy hút bụi, hơn nữa cô còn có tiền thuê giúp việc, vì vậy nhà cửa luôn sạch sẽ gọn gàng.
Còn nguyên chủ thì không có những điều đó, thế nên căn phòng bừa bộn thảm hại.
Không chỉ chật kín đồ, cả căn phòng còn vô cùng lộn xộn.
Bước vào, Thẩm Oánh Oánh còn cảm thấy không có chỗ nào đặt chân được.
Thấy căn phòng như thế này, ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn quay trở ra, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở chiếc gương treo trên tường bên trái, cô lại dừng bước, vượt qua những vật cản dưới chân để lấy chiếc gương xuống.
Khi nhìn vào gương, cô không khỏi mở to mắt.
Người trong gương có gương mặt trái xoan xinh đẹp, làn da trắng mịn, đôi mắt to đen láy dưới hàng mi dài cong, môi đỏ tự nhiên, quả là một đại mỹ nhân.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên không phải là nhan sắc này, vì khi đọc sách, cô đã biết nguyên chủ rất xinh đẹp, là hoa khôi của làng, và khi đến khu mỏ, còn được xem là hoa khôi ở đây.
Điều khiến cô ngạc nhiên là gương mặt trong gương lại có đến tám, chín phần giống với cô. Nếu thay đổi kiểu tóc và giảm cân một chút, thì trông chẳng khác gì cô.
Lập tức, cô bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của Tạ Phương Trúc.
Sáng nay cô đã khóc lóc và dỗ dành anh như vậy, mà anh vẫn còn muốn đánh gãy chân cô. Đối diện với một gương mặt đẹp như thế, làm sao anh nỡ xuống tay?
Ngắm mình trong gương một hồi lâu, cô mới đặt gương xuống, chuẩn bị mang nó rời khỏi phòng thì bỗng nghe thấy tiếng một giọng nữ ngoài cửa: “Oánh Oánh, cậu ở đó không?”
Thẩm Oánh Oánh nhìn ra ngoài cửa, thấy một thân người đang ló vào, là một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Thấy cô gái này, ký ức của nguyên chủ lập tức trỗi dậy trong đầu Thẩm Oánh Oánh.
Đây là Ngô Hiểu Hà, bạn thân duy nhất của nguyên chủ ở khu mỏ. Khi mọi người đều khen ngợi Tạ Phương Trúc, chỉ có Ngô Hiểu Hà là đứng về phía nguyên chủ để mắng anh, quả là một người bạn tốt.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh đã đọc tiểu thuyết, biết rằng Ngô Hiểu Hà luôn thích Tạ Phương Trúc. Bề ngoài cô ta tỏ ra là bạn thân của nguyên chủ, nhưng thực ra lại không phải vậy. Tâm nguyện lớn nhất của cô ta là nguyên chủ và Tạ Phương Trúc ly hôn.
Nguyên chủ quen biết người đàn ông ngoại tỉnh tự xưng là “xưởng trưởng” cũng là nhờ Ngô Hiểu Hà.
Ngô Hiểu Hà biết nguyên chủ rất muốn tìm một người giàu có và có địa vị, còn cô ta thì muốn nguyên chủ nhường lại vị trí vợ của Tạ Phương Trúc.
Vậy nên, dù biết người tự xưng là “xưởng trưởng” có khả năng là kẻ lừa đảo, cô ta vẫn tìm cách để nguyên chủ gặp người đàn ông đó.
Rồi cô ta lại thi thoảng nói vài câu bóng gió.
Nguyên chủ vốn đã không thông minh, nghe thêm mấy lời của bạn thân thì càng tin tưởng hơn.
Nếu không có vụ bỏ trốn với “xưởng trưởng”, Thẩm Oánh Oánh cũng sẽ không có ác cảm với cô ta, thậm chí có thể còn giúp cô ta một tay trong việc “đào tường”.
Dù gì cô cũng rất muốn nhanh chóng đẩy tên Tạ Phương Trúc điên khùng này vào tay người khác.
Nhưng vì Ngô Hiểu Hà cố tình xúi giục nguyên chủ quen biết với người đàn ông ngoại tỉnh, khiến cô – người gánh tội thay – suýt nữa mất đôi chân, điều này khiến cô không thể cho cô ta sắc mặt tốt.
Nghĩ vậy, cô bước ra cửa.
Phòng mà Thẩm Oánh Oánh đang ở hiện giờ chính là căn phòng nhỏ của Tạ Phương Trúc.
Phòng không lớn, đồ đạc cũng ít, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ, nhưng mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ.
Khi mở tủ ra, tủ rộng lớn chỉ có vài bộ quần áo, nhưng cũng được gấp gọn gàng, ngăn nắp.
Điều này khiến cô không khỏi nhớ lại bộ quần áo được gấp chỉnh tề mà cô nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy, tự hỏi liệu có phải anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không.
Khám phá xong căn phòng nhỏ của anh, Thẩm Oánh Oánh bước ra ngoài, đi sang phòng lớn bên cạnh, nơi mà nguyên chủ ở.
Cửa phòng khóa, nhưng may mắn là lúc bỏ trốn, nguyên chủ vẫn cầm theo chìa khóa.
Thẩm Oánh Oánh lần tay trong túi một chút, tìm thấy chiếc chìa khóa.
Trái ngược với căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng của Tạ Phương Trúc, phòng của nguyên chủ lớn hơn nhiều và chật ních đồ đạc.
Thẩm Oánh Oánh không thích dọn dẹp, nguyên chủ cũng vậy.
Nhưng thời đại của Thẩm Oánh Oánh có máy hút bụi, hơn nữa cô còn có tiền thuê giúp việc, vì vậy nhà cửa luôn sạch sẽ gọn gàng.
Còn nguyên chủ thì không có những điều đó, thế nên căn phòng bừa bộn thảm hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ chật kín đồ, cả căn phòng còn vô cùng lộn xộn.
Bước vào, Thẩm Oánh Oánh còn cảm thấy không có chỗ nào đặt chân được.
Thấy căn phòng như thế này, ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn quay trở ra, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở chiếc gương treo trên tường bên trái, cô lại dừng bước, vượt qua những vật cản dưới chân để lấy chiếc gương xuống.
Khi nhìn vào gương, cô không khỏi mở to mắt.
Người trong gương có gương mặt trái xoan xinh đẹp, làn da trắng mịn, đôi mắt to đen láy dưới hàng mi dài cong, môi đỏ tự nhiên, quả là một đại mỹ nhân.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên không phải là nhan sắc này, vì khi đọc sách, cô đã biết nguyên chủ rất xinh đẹp, là hoa khôi của làng, và khi đến khu mỏ, còn được xem là hoa khôi ở đây.
Điều khiến cô ngạc nhiên là gương mặt trong gương lại có đến tám, chín phần giống với cô. Nếu thay đổi kiểu tóc và giảm cân một chút, thì trông chẳng khác gì cô.
Lập tức, cô bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của Tạ Phương Trúc.
Sáng nay cô đã khóc lóc và dỗ dành anh như vậy, mà anh vẫn còn muốn đánh gãy chân cô. Đối diện với một gương mặt đẹp như thế, làm sao anh nỡ xuống tay?
Ngắm mình trong gương một hồi lâu, cô mới đặt gương xuống, chuẩn bị mang nó rời khỏi phòng thì bỗng nghe thấy tiếng một giọng nữ ngoài cửa: “Oánh Oánh, cậu ở đó không?”
Thẩm Oánh Oánh nhìn ra ngoài cửa, thấy một thân người đang ló vào, là một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô gái này, ký ức của nguyên chủ lập tức trỗi dậy trong đầu Thẩm Oánh Oánh.
Đây là Ngô Hiểu Hà, bạn thân duy nhất của nguyên chủ ở khu mỏ. Khi mọi người đều khen ngợi Tạ Phương Trúc, chỉ có Ngô Hiểu Hà là đứng về phía nguyên chủ để mắng anh, quả là một người bạn tốt.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh đã đọc tiểu thuyết, biết rằng Ngô Hiểu Hà luôn thích Tạ Phương Trúc. Bề ngoài cô ta tỏ ra là bạn thân của nguyên chủ, nhưng thực ra lại không phải vậy. Tâm nguyện lớn nhất của cô ta là nguyên chủ và Tạ Phương Trúc ly hôn.
Nguyên chủ quen biết người đàn ông ngoại tỉnh tự xưng là “xưởng trưởng” cũng là nhờ Ngô Hiểu Hà.
Ngô Hiểu Hà biết nguyên chủ rất muốn tìm một người giàu có và có địa vị, còn cô ta thì muốn nguyên chủ nhường lại vị trí vợ của Tạ Phương Trúc.
Vậy nên, dù biết người tự xưng là “xưởng trưởng” có khả năng là kẻ lừa đảo, cô ta vẫn tìm cách để nguyên chủ gặp người đàn ông đó.
Rồi cô ta lại thi thoảng nói vài câu bóng gió.
Nguyên chủ vốn đã không thông minh, nghe thêm mấy lời của bạn thân thì càng tin tưởng hơn.
Nếu không có vụ bỏ trốn với “xưởng trưởng”, Thẩm Oánh Oánh cũng sẽ không có ác cảm với cô ta, thậm chí có thể còn giúp cô ta một tay trong việc “đào tường”.
Dù gì cô cũng rất muốn nhanh chóng đẩy tên Tạ Phương Trúc điên khùng này vào tay người khác.
Nhưng vì Ngô Hiểu Hà cố tình xúi giục nguyên chủ quen biết với người đàn ông ngoại tỉnh, khiến cô – người gánh tội thay – suýt nữa mất đôi chân, điều này khiến cô không thể cho cô ta sắc mặt tốt.
Nghĩ vậy, cô bước ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro