Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Đau Lắm...
2024-10-30 23:28:27
Thẩm Oánh Oánh không ngờ anh lại ăn ý đến vậy, liền giơ tay ra với vẻ mặt đáng thương: “Không biết, đau chân, đau khắp người, Tạ Phương Trúc, anh đỡ em dậy với…”
Tạ Phương Trúc mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, dựng chân chống xe đạp xuống, cúi người bế cô lên.
Thẩm Oánh Oánh: “!!!” Cô kinh ngạc.
Cô vốn chỉ định anh đưa tay kéo mình dậy, rồi nhân lúc đó tựa vào anh, làm nũng rằng chân đau nên cần anh đỡ đi, nhưng không ngờ anh lại… mạnh tay đến vậy…
Tạ Phương Trúc bế cô chắc chắn, vượt qua Ngô Hiểu Hà, đặt cô xuống cửa nhà rồi xoay người bước vào căn nhà gỗ.
Thẩm Oánh Oánh tựa nhẹ vào cửa, nhướng mày với Ngô Hiểu Hà, nhấc chân “đau” lên, nhếch môi cười khiêu khích.
Nụ cười như muốn nói: Tiếp tục đi, xem ai diễn giỏi hơn ai.
Ngô Hiểu Hà sững sờ, cô ta cứ ngỡ đây là sự trừng phạt của trời xanh dành cho Thẩm Oánh Oánh, khiến cô ngã xuống.
Nhưng giờ thì rõ ràng chẳng phải là trừng phạt gì cả, mà là Thẩm Oánh Oánh cố tình giả vờ để khiến Tạ Phương Trúc động lòng.
Cô ta nghĩ đến việc vừa nãy mình đắc ý, cảm giác bản thân ngu ngốc như một con heo!
Ngô Hiểu Hà giận đến phát điên, đôi mắt đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, nhưng Tạ Phương Trúc đang ở trong nhà, cô ta không dám bùng nổ.
Lúc này, Tạ Phương Trúc cũng từ trong nhà đi ra, tay cầm theo một chiếc ghế gỗ.
Anh đặt ghế trước cửa, kéo tay Thẩm Oánh Oánh, định đỡ cô ngồi xuống ghế.
Nhưng vừa chạm vào tay cô, cả người cô liền ngả vào anh như thể không còn chút sức lực nào.
Nhìn dáng vẻ ấy, Tạ Phương Trúc nhíu mày, “Đau đến vậy sao?”
Đôi mày Thẩm Oánh Oánh nhíu lại đầy yếu ớt, giọng nói ngọt ngào: “Ừm, đau lắm, không đi nổi nữa.”
Ngô Hiểu Hà: “???” Ai vừa nãy còn nhún nhảy như không bị làm sao kia cơ chứ?
Tiếng thét gầm trong lòng của Ngô Hiểu Hà, Tạ Phương Trúc không nghe thấy. Cuối cùng, anh đành từ tư thế kéo tay cô sang đỡ người, dìu cô ngồi xuống ghế.
Anh quỳ xuống, vén ống quần Thẩm Oánh Oánh, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân cô để xem xét.
Mắt cá chân trắng nõn, không có chút dấu hiệu nào của vết thương.
Anh nhẹ nhàng xoay nó, “Đau không?”
“Đau lắm…”
Giọng cô mềm mại, xen lẫn tiếng hít khí vì đau, giống như đau thật sự.
Nhưng cảm giác từ mắt cá chân mềm mại trong tay anh không hề cứng lại như khi bị bong gân.
Anh không khỏi ngước lên nhìn cô.
Chỉ thấy trong mắt Thẩm Oánh Oánh như chứa cả một bầu trời mùa xuân, lấp lánh ánh nước.
Thấy anh nhìn, đôi mắt cô khẽ cong, như làn gió xuân thoảng qua, bông hoa lập tức nở rộ.
Trái tim Tạ Phương Trúc không kìm được mà lỡ nhịp, vội vã cúi xuống.
Buông mắt cá chân, giọng anh không khỏi khàn đi một chút: “Đợi chút, anh sẽ đi tìm thuốc cho em.”
Ngô Hiểu Hà đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, hôm nay cô ta mới tận mắt thấy được chiêu trò của Thẩm Oánh Oánh.
Chẳng trách vì sao trước kia cô đối xử tệ với anh như thế, mà anh vẫn không nỡ rời xa cô, hóa ra là vì cô biết dùng những mánh lới đê tiện như vậy!
Đáng ghê tởm! Đáng ghê tởm!
Cô ta muốn vạch trần gương mặt giả tạo của Thẩm Oánh Oánh, nhưng nhìn phản ứng của Tạ Phương Trúc bây giờ, cô ta hiểu rằng bây giờ nói ra e là sẽ phản tác dụng, anh chắc chắn sẽ không tin cô ta.
Vừa nghĩ vậy thì giọng nói của Tạ Phương Trúc lại vang lên: “Em ngồi đợi ở đây, anh đẩy xe lên, lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
Ngay sau đó, giọng nũng nịu của Thẩm Oánh Oánh vang lên: “Dạ.”
Nghe đoạn đối thoại này, Ngô Hiểu Hà nghiến chặt răng, mắt đỏ hoe, chỉ ước gì ánh mắt của mình có thể là những lưỡi dao để lăng trì Thẩm Oánh Oánh!
Thấy Tạ Phương Trúc quay lưng lại, Ngô Hiểu Hà lập tức bình tĩnh lại, cô ta không thể để anh thấy bộ dạng này.
Nhìn khuôn mặt điển trai khi xoay người lại của anh, cơn giận trong cô ta giảm đi quá nửa, cô ta vô thức nắm lấy vạt áo, khẽ gọi: “Anh Tạ…”
Nghe vậy, Tạ Phương Trúc quay lại, hờ hững nhìn cô ta một cái, “Ồ, là Tiểu Ngô à, đến tìm Oánh Oánh phải không?”
Tạ Phương Trúc mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, dựng chân chống xe đạp xuống, cúi người bế cô lên.
Thẩm Oánh Oánh: “!!!” Cô kinh ngạc.
Cô vốn chỉ định anh đưa tay kéo mình dậy, rồi nhân lúc đó tựa vào anh, làm nũng rằng chân đau nên cần anh đỡ đi, nhưng không ngờ anh lại… mạnh tay đến vậy…
Tạ Phương Trúc bế cô chắc chắn, vượt qua Ngô Hiểu Hà, đặt cô xuống cửa nhà rồi xoay người bước vào căn nhà gỗ.
Thẩm Oánh Oánh tựa nhẹ vào cửa, nhướng mày với Ngô Hiểu Hà, nhấc chân “đau” lên, nhếch môi cười khiêu khích.
Nụ cười như muốn nói: Tiếp tục đi, xem ai diễn giỏi hơn ai.
Ngô Hiểu Hà sững sờ, cô ta cứ ngỡ đây là sự trừng phạt của trời xanh dành cho Thẩm Oánh Oánh, khiến cô ngã xuống.
Nhưng giờ thì rõ ràng chẳng phải là trừng phạt gì cả, mà là Thẩm Oánh Oánh cố tình giả vờ để khiến Tạ Phương Trúc động lòng.
Cô ta nghĩ đến việc vừa nãy mình đắc ý, cảm giác bản thân ngu ngốc như một con heo!
Ngô Hiểu Hà giận đến phát điên, đôi mắt đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, nhưng Tạ Phương Trúc đang ở trong nhà, cô ta không dám bùng nổ.
Lúc này, Tạ Phương Trúc cũng từ trong nhà đi ra, tay cầm theo một chiếc ghế gỗ.
Anh đặt ghế trước cửa, kéo tay Thẩm Oánh Oánh, định đỡ cô ngồi xuống ghế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vừa chạm vào tay cô, cả người cô liền ngả vào anh như thể không còn chút sức lực nào.
Nhìn dáng vẻ ấy, Tạ Phương Trúc nhíu mày, “Đau đến vậy sao?”
Đôi mày Thẩm Oánh Oánh nhíu lại đầy yếu ớt, giọng nói ngọt ngào: “Ừm, đau lắm, không đi nổi nữa.”
Ngô Hiểu Hà: “???” Ai vừa nãy còn nhún nhảy như không bị làm sao kia cơ chứ?
Tiếng thét gầm trong lòng của Ngô Hiểu Hà, Tạ Phương Trúc không nghe thấy. Cuối cùng, anh đành từ tư thế kéo tay cô sang đỡ người, dìu cô ngồi xuống ghế.
Anh quỳ xuống, vén ống quần Thẩm Oánh Oánh, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân cô để xem xét.
Mắt cá chân trắng nõn, không có chút dấu hiệu nào của vết thương.
Anh nhẹ nhàng xoay nó, “Đau không?”
“Đau lắm…”
Giọng cô mềm mại, xen lẫn tiếng hít khí vì đau, giống như đau thật sự.
Nhưng cảm giác từ mắt cá chân mềm mại trong tay anh không hề cứng lại như khi bị bong gân.
Anh không khỏi ngước lên nhìn cô.
Chỉ thấy trong mắt Thẩm Oánh Oánh như chứa cả một bầu trời mùa xuân, lấp lánh ánh nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy anh nhìn, đôi mắt cô khẽ cong, như làn gió xuân thoảng qua, bông hoa lập tức nở rộ.
Trái tim Tạ Phương Trúc không kìm được mà lỡ nhịp, vội vã cúi xuống.
Buông mắt cá chân, giọng anh không khỏi khàn đi một chút: “Đợi chút, anh sẽ đi tìm thuốc cho em.”
Ngô Hiểu Hà đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, hôm nay cô ta mới tận mắt thấy được chiêu trò của Thẩm Oánh Oánh.
Chẳng trách vì sao trước kia cô đối xử tệ với anh như thế, mà anh vẫn không nỡ rời xa cô, hóa ra là vì cô biết dùng những mánh lới đê tiện như vậy!
Đáng ghê tởm! Đáng ghê tởm!
Cô ta muốn vạch trần gương mặt giả tạo của Thẩm Oánh Oánh, nhưng nhìn phản ứng của Tạ Phương Trúc bây giờ, cô ta hiểu rằng bây giờ nói ra e là sẽ phản tác dụng, anh chắc chắn sẽ không tin cô ta.
Vừa nghĩ vậy thì giọng nói của Tạ Phương Trúc lại vang lên: “Em ngồi đợi ở đây, anh đẩy xe lên, lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
Ngay sau đó, giọng nũng nịu của Thẩm Oánh Oánh vang lên: “Dạ.”
Nghe đoạn đối thoại này, Ngô Hiểu Hà nghiến chặt răng, mắt đỏ hoe, chỉ ước gì ánh mắt của mình có thể là những lưỡi dao để lăng trì Thẩm Oánh Oánh!
Thấy Tạ Phương Trúc quay lưng lại, Ngô Hiểu Hà lập tức bình tĩnh lại, cô ta không thể để anh thấy bộ dạng này.
Nhìn khuôn mặt điển trai khi xoay người lại của anh, cơn giận trong cô ta giảm đi quá nửa, cô ta vô thức nắm lấy vạt áo, khẽ gọi: “Anh Tạ…”
Nghe vậy, Tạ Phương Trúc quay lại, hờ hững nhìn cô ta một cái, “Ồ, là Tiểu Ngô à, đến tìm Oánh Oánh phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro