Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Em Và Cô Ấy Cạc...
2024-10-30 23:28:27
Ánh mắt của anh và giọng điệu hờ hững như thể vừa mới nhận ra sự hiện diện của cô ta, dù rằng cô ta đã đứng đây khá lâu rồi.
Nhớ lại ánh mắt nóng bỏng mà anh dành cho Thẩm Oánh Oánh khi nãy, những lời độc ác của Thẩm Oánh Oánh lại vang lên trong đầu cô ta:
— Đơn giản là cô không đẹp nên anh ấy chẳng xem ra gì.
Cô ta giận đến mức gần như muốn hộc máu.
Cố gắng kìm nén nước mắt, cô ta cúi đầu xuống, “Ừm… Em có chút lo lắng cho cô ấy, nên đến thăm… Thấy cô ấy không sao thì em về đây…”
“Ừ, cũng muộn rồi, mau về đi, không thì mẹ cô sẽ lo lắng đấy.”
Giọng nói vẫn trầm lắng như thường ngày, nhưng không hiểu có phải do cô ta nhạy cảm hay không, cô ta còn nghe ra chút cảm giác không kiên nhẫn trong đó.
Như thể anh thấy cô ta phiền phức, chỉ mong cô ta nhanh chóng rời đi.
Hoàn toàn khác biệt với cách anh đối xử với Thẩm Oánh Oánh.
Nếu những lời của Thẩm Oánh Oánh khiến cô ta bực bội đến phát điên, thì giờ đây, cách Tạ Phương Trúc đối xử với cô ta đã khiến cô ta hoàn toàn đau lòng.
“Vâng…” Cô ta ủ rũ cúi đầu, quay đi và ngay lúc quay lưng, nước mắt bắt đầu chảy dài.
Thẩm Oánh Oánh ngồi trên ghế gỗ, tựa cằm vào tay, ánh mắt đầy suy tư dõi theo bóng lưng Ngô Hiểu Hà trong ánh hoàng hôn.
Mặc dù không thấy rõ gương mặt, nhưng Thẩm Oánh Oánh cũng có thể hình dung dáng vẻ lúc này của cô ta, chắc chắn là đầy uất ức và đau khổ, có lẽ còn sắp bật khóc nữa.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy thật đáng thương.
Nhưng trong lòng Thẩm Oánh Oánh lại không mảy may gợn sóng, chẳng có chút thương hại nào.
Cô vốn chẳng hứng thú với kiểu trò hề tranh giành đàn ông cùng phụ nữ khác.
Vừa rồi phải đóng vai “tranh giành” Tạ Phương Trúc với Ngô Hiểu Hà khiến cô phát ngấy đến buồn nôn.
Trong mắt cô, đàn ông trên đời còn nhiều, đâu cần phải vì một người mà xé rách tình bạn của chị em?
Nhưng với Ngô Hiểu Hà này, Thẩm Oánh Oánh lại muốn khiến cô ta không thoải mái chút nào.
Điều mà Ngô Hiểu Hà để tâm nhất là Tạ Phương Trúc, thế nên Thẩm Oánh Oánh quyết định dùng Tạ Phương Trúc để chọc tức cô ta, càng khiến Ngô Hiểu Hà đau lòng càng tốt!
Nghĩ đến lúc vừa xuyên vào cuốn sách này, cô suýt bị tên Tạ Phương Trúc điên khùng đánh gãy chân.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc Ngô Hiểu Hà với ý đồ không trong sáng, xúi bẩy nguyên chủ gặp gã “xưởng trưởng” ngoại tỉnh, khiến nguyên chủ nông nổi chạy trốn theo.
Nếu không có vụ bỏ trốn này, có lẽ cô đã không phải xuyên vào quyển sách này.
Bị đẩy vào một nơi không có điện thoại, WiFi, điều hòa, mọi thú vui đều không có, thậm chí phải miễn cưỡng dỗ dành tên Tạ điên này mỗi khi anh ta phát rồ lên.
Cô thấy mình thật đáng thương!
Vì đã chịu đựng đến vậy, cô chỉ để cho Ngô Hiểu Hà đau khổ một chút, rơi vài giọt nước mắt, đã là nhân từ lắm rồi!
Đang tự nhủ mình rộng lượng, Thẩm Oánh Oánh ngẩng lên đã thấy Tạ Phương Trúc đẩy xe đạp đến cửa.
Anh dựng chân chống xe, ánh mắt hướng về phía cô.
“Đi thôi, ăn cơm nào.”
Nói xong, anh đi thẳng về phía căn phòng nhỏ.
Thẩm Oánh Oánh rũ bỏ suy nghĩ, ngó đầu vào trong, “Anh không đỡ em à?”
Tạ Phương Trúc bê ra một chiếc bàn xếp bằng gỗ, liếc nhìn cô một cái, hàng lông mày sắc sảo thoáng nhíu lại.
“Thật sự không đi nổi à?”
Thẩm Oánh Oánh: “…”
Cô còn tưởng mình diễn giống lắm, không ngờ tên cáo già này đã sớm nhận ra rồi.
Biết bị anh nhìn thấu, Thẩm Oánh Oánh cũng không giả vờ nữa, đứng lên theo anh.
“Em chỉ muốn gây chút chú ý với anh thôi mà.”
Tạ Phương Trúc quay đầu nhìn cô, thấy gương mặt cô không hề đỏ lên hay tỏ vẻ bối rối, vô cùng thản nhiên, không khỏi lắc đầu, đặt chiếc bàn dưới gốc cây bên căn nhà gỗ, rồi lấy thức ăn trong giỏ xe đặt lên bàn.
Anh mở túi vải đựng cơm, lấy một hộp nhôm đặt trước mặt cô.
Thời này không có hộp cơm nhựa, nên ai đi ăn ở nhà ăn đều mang theo hộp của mình.
Thẩm Oánh Oánh mở hộp ra, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, trên cùng là món đậu đũa và cà tím mà cô đã bảo anh chọn.
Bình thường Thẩm Oánh Oánh rất kén ăn, những món nấu trong bếp công cộng thế này cô chẳng bao giờ quen.
Nhưng hôm nay cả ngày cô chưa ăn gì, lại trải qua đủ loại tình huống nguy hiểm và mệt mỏi, đến mức đói đến dính lưng, thấy gì cũng thơm.
Miếng cà mềm nhũn thấm đầy gia vị vừa vào miệng, còn ngon hơn mọi món sơn hào hải vị cô từng ăn.
Khi đang mãn nguyện thưởng thức, bỗng nghe thấy một câu từ phía đối diện: “Em và cô ấy cạch mặt rồi à?”
Nhớ lại ánh mắt nóng bỏng mà anh dành cho Thẩm Oánh Oánh khi nãy, những lời độc ác của Thẩm Oánh Oánh lại vang lên trong đầu cô ta:
— Đơn giản là cô không đẹp nên anh ấy chẳng xem ra gì.
Cô ta giận đến mức gần như muốn hộc máu.
Cố gắng kìm nén nước mắt, cô ta cúi đầu xuống, “Ừm… Em có chút lo lắng cho cô ấy, nên đến thăm… Thấy cô ấy không sao thì em về đây…”
“Ừ, cũng muộn rồi, mau về đi, không thì mẹ cô sẽ lo lắng đấy.”
Giọng nói vẫn trầm lắng như thường ngày, nhưng không hiểu có phải do cô ta nhạy cảm hay không, cô ta còn nghe ra chút cảm giác không kiên nhẫn trong đó.
Như thể anh thấy cô ta phiền phức, chỉ mong cô ta nhanh chóng rời đi.
Hoàn toàn khác biệt với cách anh đối xử với Thẩm Oánh Oánh.
Nếu những lời của Thẩm Oánh Oánh khiến cô ta bực bội đến phát điên, thì giờ đây, cách Tạ Phương Trúc đối xử với cô ta đã khiến cô ta hoàn toàn đau lòng.
“Vâng…” Cô ta ủ rũ cúi đầu, quay đi và ngay lúc quay lưng, nước mắt bắt đầu chảy dài.
Thẩm Oánh Oánh ngồi trên ghế gỗ, tựa cằm vào tay, ánh mắt đầy suy tư dõi theo bóng lưng Ngô Hiểu Hà trong ánh hoàng hôn.
Mặc dù không thấy rõ gương mặt, nhưng Thẩm Oánh Oánh cũng có thể hình dung dáng vẻ lúc này của cô ta, chắc chắn là đầy uất ức và đau khổ, có lẽ còn sắp bật khóc nữa.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy thật đáng thương.
Nhưng trong lòng Thẩm Oánh Oánh lại không mảy may gợn sóng, chẳng có chút thương hại nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vốn chẳng hứng thú với kiểu trò hề tranh giành đàn ông cùng phụ nữ khác.
Vừa rồi phải đóng vai “tranh giành” Tạ Phương Trúc với Ngô Hiểu Hà khiến cô phát ngấy đến buồn nôn.
Trong mắt cô, đàn ông trên đời còn nhiều, đâu cần phải vì một người mà xé rách tình bạn của chị em?
Nhưng với Ngô Hiểu Hà này, Thẩm Oánh Oánh lại muốn khiến cô ta không thoải mái chút nào.
Điều mà Ngô Hiểu Hà để tâm nhất là Tạ Phương Trúc, thế nên Thẩm Oánh Oánh quyết định dùng Tạ Phương Trúc để chọc tức cô ta, càng khiến Ngô Hiểu Hà đau lòng càng tốt!
Nghĩ đến lúc vừa xuyên vào cuốn sách này, cô suýt bị tên Tạ Phương Trúc điên khùng đánh gãy chân.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc Ngô Hiểu Hà với ý đồ không trong sáng, xúi bẩy nguyên chủ gặp gã “xưởng trưởng” ngoại tỉnh, khiến nguyên chủ nông nổi chạy trốn theo.
Nếu không có vụ bỏ trốn này, có lẽ cô đã không phải xuyên vào quyển sách này.
Bị đẩy vào một nơi không có điện thoại, WiFi, điều hòa, mọi thú vui đều không có, thậm chí phải miễn cưỡng dỗ dành tên Tạ điên này mỗi khi anh ta phát rồ lên.
Cô thấy mình thật đáng thương!
Vì đã chịu đựng đến vậy, cô chỉ để cho Ngô Hiểu Hà đau khổ một chút, rơi vài giọt nước mắt, đã là nhân từ lắm rồi!
Đang tự nhủ mình rộng lượng, Thẩm Oánh Oánh ngẩng lên đã thấy Tạ Phương Trúc đẩy xe đạp đến cửa.
Anh dựng chân chống xe, ánh mắt hướng về phía cô.
“Đi thôi, ăn cơm nào.”
Nói xong, anh đi thẳng về phía căn phòng nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Oánh Oánh rũ bỏ suy nghĩ, ngó đầu vào trong, “Anh không đỡ em à?”
Tạ Phương Trúc bê ra một chiếc bàn xếp bằng gỗ, liếc nhìn cô một cái, hàng lông mày sắc sảo thoáng nhíu lại.
“Thật sự không đi nổi à?”
Thẩm Oánh Oánh: “…”
Cô còn tưởng mình diễn giống lắm, không ngờ tên cáo già này đã sớm nhận ra rồi.
Biết bị anh nhìn thấu, Thẩm Oánh Oánh cũng không giả vờ nữa, đứng lên theo anh.
“Em chỉ muốn gây chút chú ý với anh thôi mà.”
Tạ Phương Trúc quay đầu nhìn cô, thấy gương mặt cô không hề đỏ lên hay tỏ vẻ bối rối, vô cùng thản nhiên, không khỏi lắc đầu, đặt chiếc bàn dưới gốc cây bên căn nhà gỗ, rồi lấy thức ăn trong giỏ xe đặt lên bàn.
Anh mở túi vải đựng cơm, lấy một hộp nhôm đặt trước mặt cô.
Thời này không có hộp cơm nhựa, nên ai đi ăn ở nhà ăn đều mang theo hộp của mình.
Thẩm Oánh Oánh mở hộp ra, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, trên cùng là món đậu đũa và cà tím mà cô đã bảo anh chọn.
Bình thường Thẩm Oánh Oánh rất kén ăn, những món nấu trong bếp công cộng thế này cô chẳng bao giờ quen.
Nhưng hôm nay cả ngày cô chưa ăn gì, lại trải qua đủ loại tình huống nguy hiểm và mệt mỏi, đến mức đói đến dính lưng, thấy gì cũng thơm.
Miếng cà mềm nhũn thấm đầy gia vị vừa vào miệng, còn ngon hơn mọi món sơn hào hải vị cô từng ăn.
Khi đang mãn nguyện thưởng thức, bỗng nghe thấy một câu từ phía đối diện: “Em và cô ấy cạch mặt rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro