Tn70: Vì Muốn Sống, Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất
Tạ Phương Trúc,...
2024-11-21 15:34:21
Dù không chỉ rõ tên, Thẩm Oánh Oánh cũng lập tức hiểu cô ấy là ai.
Thẩm Oánh Oánh thầm nghĩ anh cũng thật tinh ý, không khỏi dừng đũa, “Anh muốn biết?”
Tạ Phương Trúc lặng lẽ mở hộp cơm, giọng thản nhiên: “Em không muốn nói thì thôi.”
Biểu cảm của anh cũng giống như giọng nói, bình thản, không chút nhiệt tình như khi nghe kể chuyện, dường như anh chẳng hứng thú gì.
Nếu người khác mà có thái độ như vậy, Thẩm Oánh Oánh đã chẳng buồn đáp lại.
Nhưng đối diện cô đây là người đàn ông nắm trong tay cả đôi chân và tự do của cô, không thể xem thường được, phải làm anh ta hài lòng.
“Em phát hiện ra cô ấy có vẻ thích anh.” Thẩm Oánh Oánh nói, “Nhưng anh là của em, là người đàn ông của em, làm sao em có thể để một quả bom bên cạnh mình? Vì vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành chọn đàn ông, bỏ bạn bè thôi.”
Nghe vậy, động tác của Tạ Phương Trúc thoáng ngừng lại, anh ngước mắt nhìn cô.
Thấy anh nhìn qua, Thẩm Oánh Oánh nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ: “Anh là người đàn ông của em, trừ khi anh bỏ em trước, nếu không chẳng ai có thể cướp đi.”
Dù cô cười, nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiên quyết khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Tim Tạ Phương Trúc bất chợt nhảy lên mạnh mẽ, biểu cảm lạnh lùng như núi cũng bị rạn nứt, hiếm khi nào anh lộ vẻ bối rối.
Anh không ngờ rằng Thẩm Oánh Oánh lại có thể nói ra những lời này, nhất thời không biết đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ ho khẽ một tiếng: “Ăn cơm đi.”
Giọng anh nghe có vẻ lúng túng.
Những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của anh không lọt khỏi mắt Thẩm Oánh Oánh, biết rằng đã đạt được mục đích, cô thỏa mãn cúi đầu tiếp tục ăn.
Tạ Phương Trúc vẫn chưa hoàn hồn, lại lặng lẽ nhìn cô, ngập ngừng một lúc rồi gắp miếng thịt kho trên cùng trong hộp cơm của anh đặt vào bát cô.
Nhìn miếng thịt kho bất ngờ xuất hiện trong bát, cô nhớ lại nguyên chủ thích ăn thịt kho, Thẩm Oánh Oánh không khỏi ngẩn người.
Sáng nay Tạ Phương Trúc còn muốn đánh gãy chân cô, mà giờ không chỉ mua cơm cho cô, còn chủ động gắp cho cô món mà “cô” thích.
Dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng đó cũng là một tiến bộ, là thành quả cho mọi nỗ lực của cô!
Dù bản thân không thích thịt kho, nhưng cũng không ngăn được cô cảm động đến suýt rơi nước mắt vì thành quả của mình.
Điều này khiến cô thêm tự tin, càng hăng hái tung ra lời tâng bốc chân thành nhất:
“Tạ Phương Trúc, anh tốt với em quá! Ở nhà bố mẹ chỉ dành thịt cho các anh trai, chỉ có anh là luôn nghĩ đến em, em thật sự cảm động lắm! Em thấy gặp được anh đúng là phúc phận mà em phải tu từ tám đời!”
Khoé mắt cô hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy ngấn lệ, như thể bị cảm động vô cùng.
“Trước đây em cũng rất quan tâm đến anh, nhưng lại sai cách, đối xử quá tệ với anh, khiến anh chịu nhiều ấm ức, nghĩ lại em thấy mình thật ngốc! Sau này em nhất định sẽ chú ý hơn, sẽ đối với anh vô cùng tốt.”
Nói rồi, cô nháy mắt với đôi mắt lấp lánh ngấn lệ, cúi xuống hôn nhanh lên má anh qua mép bàn.
Tim Tạ Phương Trúc vốn đã ngừng một nhịp giờ lại đập mạnh liên tiếp bảy tám nhịp, đến cả vành tai cũng đỏ bừng.
Khi nhịp đập trở lại bình thường, trong lòng anh lại trào dâng cảm giác ngọt ngào mềm mại, cả người lâng lâng không cách nào kiểm soát được.
Trong lúc bồng bột, anh muốn đổ tất cả thức ăn trong hộp vào bát cô, chỉ để được thấy nụ cười vui vẻ của cô.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh không cho anh cơ hội này.
Cô ngồi lại rồi nhanh tay gắp một miếng thịt kho trong bát mình đặt lại vào bát anh, cúi đầu, trên mặt lộ vẻ e thẹn, như ngại ngùng không dám nhìn anh.
“Em nhàn rỗi cả ngày, không cần ăn nhiều thịt, anh thì ngày nào cũng phải làm việc dưới hầm mỏ, anh nên ăn nhiều một chút, không thì em sẽ xót lắm.”
Thẩm Oánh Oánh thầm nghĩ anh cũng thật tinh ý, không khỏi dừng đũa, “Anh muốn biết?”
Tạ Phương Trúc lặng lẽ mở hộp cơm, giọng thản nhiên: “Em không muốn nói thì thôi.”
Biểu cảm của anh cũng giống như giọng nói, bình thản, không chút nhiệt tình như khi nghe kể chuyện, dường như anh chẳng hứng thú gì.
Nếu người khác mà có thái độ như vậy, Thẩm Oánh Oánh đã chẳng buồn đáp lại.
Nhưng đối diện cô đây là người đàn ông nắm trong tay cả đôi chân và tự do của cô, không thể xem thường được, phải làm anh ta hài lòng.
“Em phát hiện ra cô ấy có vẻ thích anh.” Thẩm Oánh Oánh nói, “Nhưng anh là của em, là người đàn ông của em, làm sao em có thể để một quả bom bên cạnh mình? Vì vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành chọn đàn ông, bỏ bạn bè thôi.”
Nghe vậy, động tác của Tạ Phương Trúc thoáng ngừng lại, anh ngước mắt nhìn cô.
Thấy anh nhìn qua, Thẩm Oánh Oánh nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ: “Anh là người đàn ông của em, trừ khi anh bỏ em trước, nếu không chẳng ai có thể cướp đi.”
Dù cô cười, nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiên quyết khiến người ta khó có thể bỏ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Tạ Phương Trúc bất chợt nhảy lên mạnh mẽ, biểu cảm lạnh lùng như núi cũng bị rạn nứt, hiếm khi nào anh lộ vẻ bối rối.
Anh không ngờ rằng Thẩm Oánh Oánh lại có thể nói ra những lời này, nhất thời không biết đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ ho khẽ một tiếng: “Ăn cơm đi.”
Giọng anh nghe có vẻ lúng túng.
Những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của anh không lọt khỏi mắt Thẩm Oánh Oánh, biết rằng đã đạt được mục đích, cô thỏa mãn cúi đầu tiếp tục ăn.
Tạ Phương Trúc vẫn chưa hoàn hồn, lại lặng lẽ nhìn cô, ngập ngừng một lúc rồi gắp miếng thịt kho trên cùng trong hộp cơm của anh đặt vào bát cô.
Nhìn miếng thịt kho bất ngờ xuất hiện trong bát, cô nhớ lại nguyên chủ thích ăn thịt kho, Thẩm Oánh Oánh không khỏi ngẩn người.
Sáng nay Tạ Phương Trúc còn muốn đánh gãy chân cô, mà giờ không chỉ mua cơm cho cô, còn chủ động gắp cho cô món mà “cô” thích.
Dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng đó cũng là một tiến bộ, là thành quả cho mọi nỗ lực của cô!
Dù bản thân không thích thịt kho, nhưng cũng không ngăn được cô cảm động đến suýt rơi nước mắt vì thành quả của mình.
Điều này khiến cô thêm tự tin, càng hăng hái tung ra lời tâng bốc chân thành nhất:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạ Phương Trúc, anh tốt với em quá! Ở nhà bố mẹ chỉ dành thịt cho các anh trai, chỉ có anh là luôn nghĩ đến em, em thật sự cảm động lắm! Em thấy gặp được anh đúng là phúc phận mà em phải tu từ tám đời!”
Khoé mắt cô hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy ngấn lệ, như thể bị cảm động vô cùng.
“Trước đây em cũng rất quan tâm đến anh, nhưng lại sai cách, đối xử quá tệ với anh, khiến anh chịu nhiều ấm ức, nghĩ lại em thấy mình thật ngốc! Sau này em nhất định sẽ chú ý hơn, sẽ đối với anh vô cùng tốt.”
Nói rồi, cô nháy mắt với đôi mắt lấp lánh ngấn lệ, cúi xuống hôn nhanh lên má anh qua mép bàn.
Tim Tạ Phương Trúc vốn đã ngừng một nhịp giờ lại đập mạnh liên tiếp bảy tám nhịp, đến cả vành tai cũng đỏ bừng.
Khi nhịp đập trở lại bình thường, trong lòng anh lại trào dâng cảm giác ngọt ngào mềm mại, cả người lâng lâng không cách nào kiểm soát được.
Trong lúc bồng bột, anh muốn đổ tất cả thức ăn trong hộp vào bát cô, chỉ để được thấy nụ cười vui vẻ của cô.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh không cho anh cơ hội này.
Cô ngồi lại rồi nhanh tay gắp một miếng thịt kho trong bát mình đặt lại vào bát anh, cúi đầu, trên mặt lộ vẻ e thẹn, như ngại ngùng không dám nhìn anh.
“Em nhàn rỗi cả ngày, không cần ăn nhiều thịt, anh thì ngày nào cũng phải làm việc dưới hầm mỏ, anh nên ăn nhiều một chút, không thì em sẽ xót lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro