Tn70 Vừa Mở Mắt Bá Vương Tiểu Hoa Nữ Xứng Gả Cho Tiểu Kiều Phu
Chương 1
2025-01-09 17:29:47
Lúc Hà Xuân Hạnh cõng một bó củi lớn về nhà thì nghe thấy trong phòng có tiếng động, lọt vào tai chính là giọng nói của bác cả Vương Xuân Phong.
"Mẹ, con là bác cả thật sự không phải đang lừa gạt con bé, mà là khó có được nhân duyên tốt như vậy, Xuân Hạnh cũng không còn nhỏ, con biết mẹ thương con bé khẳng định là muốn giữ con bé thêm hai năm, nhưng chúng ta cũng phải suy nghĩ cho con bé nhiều hơn.
Chúng ta sống ở nông thôn cả đời này cũng chỉ như vậy, cha mẹ Xuân Hạnh đều không còn nữa, hai anh trai một người ở bộ đội một người ở tỉnh thành, lại đều là đàn ông từ trước đến nay vốn cẩu thả! Chúng ta không tính toán cho con bé thì tính toán cho ai đây!"
Lời này nói vô cùng hợp tình hợp lý, bất kể là ai nghe xong đều phải cảm thấy bà ta thật sự đang suy nghĩ cho cháu gái mình.
Bà cụ ngồi trong nhà chính mặc một bộ quần áo đã được giặt đến bạc phếch, trên quần áo có không ít miếng vá lớn nhỏ, nhưng thời buổi này mọi người đều sống kiểu mới ba năm, cũ ba năm, vá thêm ba năm, hơn nữa trên quần áo có miếng vá mới chứng tỏ gia cảnh trong sạch, là điều vẻ vang.
Bà cụ tóc hoa râm, mắt nhắm hờ, dường như đang suy nghĩ lời bà ta nói. Vương Xuân Phong thấy bà cụ không lên tiếng cũng có chút bực bội, nhưng lại không thể ép buộc, chỉ có thể quay đầu hung hăng trừng mắt liếc con gái Hà Thúy Anh đi theo bên cạnh mình.
Nếu không phải mình sinh ra đứa sao chổi này, đâu đến mức luống cuống như vậy, cũng không biết bà cụ Lý Chiêu Đệ này có thái độ gì, nếu như đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý, vậy tiếp theo phải làm sao đây!
"Mẹ xem, Thúy Anh và Xuân Hạnh đều cùng tuổi, Thúy Anh đã đính hôn rồi, Xuân Hạnh cũng gần như nên đính hôn rồi, phải biết chàng trai tốt cũng rất khan hiếm, nhưng tình huống của Xuân Hạnh bày ra đó, cũng không thể quá kén cá chọn canh.
Kén chọn tới kén chọn lui, cuối cùng lại làm lỡ dở bản thân, chỉ còn lại những kẻ méo mó dị hợm, tự mình nhìn cũng thấy xui xẻo sao!"
Vương Xuân Phong lại nói thêm một câu, cuối cùng cũng thấy nét mặt bà cụ có chút dịu lại, thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, chỉ cần bà cụ đồng ý, Hà Xuân Hạnh không cha không mẹ, hai anh trai kia còn có thể quay về hay sao?
Bên ngoài truyền đến tiếng động, nét mặt bà cụ hoàn toàn giãn ra, thậm chí trên mặt còn mang theo vài phần vui vẻ, bà nở nụ cười thân thiết với Hà Xuân Hạnh vừa bước vào nhà chính, còn đưa chiếc cốc sứ đã nguội trên bàn qua.
"Lại kéo không ít củi xuống núi à? Bà đã nói với cháu là đống củi trong nhà chất không ít rồi, năm nay qua mùa đông là đủ rồi, nếu thật sự không đủ thì mùa đông đi đốn củi cũng được, lúc đó nông nhàn!"
"Vậy cũng phải tích trữ thêm một chút ạ, bình thường đun nước nấu cơm cũng tốn củi mà, mùa đông kéo củi cũng là chuyện của mùa đông!"
Hà Xuân Hạnh cười nói xong, nhận lấy chiếc cốc sứ mà bà nội Lý Chiêu Đệ đưa, uống ừng ực mấy ngụm, trong nước có bỏ chút đường, ít nhiều cũng có thể nếm ra chút vị ngọt.
Lý Chiêu Đệ nhìn Hà Xuân Hạnh với ánh mắt hiền từ khác thường, Vương Xuân Phong lại không muốn thấy hai bà cháu thân thiết, hôm nay bà ta đến đây cũng có chuyện quan trọng, lại thấy Hà Xuân Hạnh vào cửa cũng không thèm chào hỏi mình, trong lòng bà ta cảm thấy nghẹn khuất.
"Xuân Hạnh đúng là lớn rồi, càng ngày càng có chủ kiến, chẳng lẽ là mắt kém không thấy hay là không muốn chào hỏi bác cả đây?"
Đối mặt với lời nói âm dương quái khí của Vương Xuân Phong, Hà Xuân Hạnh cũng không để tâm, trước không nói nhà họ Hà bọn họ đã sớm phân gia, cho dù không phân gia, người bác cả này cũng không phải người tốt lành gì, suốt ngày gây chuyện thị phi, cảm thấy mình là con dâu trưởng nên làm chủ gia đình.
"Cháu không phải là quá kinh ngạc nên nhất thời không hoàn hồn sao, bác cả và chị Thúy Anh là khách quý, hôm nay rốt cuộc là gió nào thổi hai người đến đây vậy!"
Hà Xuân Hạnh ngoài mặt cười nói, nhưng giọng điệu lại châm chọc không kém Vương Xuân Phong.
Từ sau khi phân gia, quan hệ giữa hai nhà cũng không tính là thân thiết, năm năm trước sau khi cha mẹ cô mất, nhà bác cả càng cảm thấy cô xui xẻo, bình thường gặp mặt cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, giống như bây giờ đặc biệt chạy đến nhà cô, năm năm mới có một lần!
Sợ là hoàng thử lang chúc tết gà, không có ý tốt!
"Xuân Hạnh, em xem lời này của em nói kìa, chẳng lẽ chúng tôi còn không thể đến hay sao? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, gãy gân thì còn cốt mà , hơn nữa lần này tôi và mẹ đến đây cũng là có chuyện nghiêm túc."
Hà Thúy Anh nhìn dáng vẻ của Hà Xuân Hạnh, trong lòng không khỏi chua xót, tràn ngập lửa giận ghen tỵ, mọi người đều cùng nhau xuống ruộng làm việc, dựa vào cái gì mà Hà Xuân Hạnh lại giống như tên của cô, da trắng má hồng, non nớt như có thể véo ra nước, còn mình thì lại bị rám nắng đen thui!
"Mẹ, con là bác cả thật sự không phải đang lừa gạt con bé, mà là khó có được nhân duyên tốt như vậy, Xuân Hạnh cũng không còn nhỏ, con biết mẹ thương con bé khẳng định là muốn giữ con bé thêm hai năm, nhưng chúng ta cũng phải suy nghĩ cho con bé nhiều hơn.
Chúng ta sống ở nông thôn cả đời này cũng chỉ như vậy, cha mẹ Xuân Hạnh đều không còn nữa, hai anh trai một người ở bộ đội một người ở tỉnh thành, lại đều là đàn ông từ trước đến nay vốn cẩu thả! Chúng ta không tính toán cho con bé thì tính toán cho ai đây!"
Lời này nói vô cùng hợp tình hợp lý, bất kể là ai nghe xong đều phải cảm thấy bà ta thật sự đang suy nghĩ cho cháu gái mình.
Bà cụ ngồi trong nhà chính mặc một bộ quần áo đã được giặt đến bạc phếch, trên quần áo có không ít miếng vá lớn nhỏ, nhưng thời buổi này mọi người đều sống kiểu mới ba năm, cũ ba năm, vá thêm ba năm, hơn nữa trên quần áo có miếng vá mới chứng tỏ gia cảnh trong sạch, là điều vẻ vang.
Bà cụ tóc hoa râm, mắt nhắm hờ, dường như đang suy nghĩ lời bà ta nói. Vương Xuân Phong thấy bà cụ không lên tiếng cũng có chút bực bội, nhưng lại không thể ép buộc, chỉ có thể quay đầu hung hăng trừng mắt liếc con gái Hà Thúy Anh đi theo bên cạnh mình.
Nếu không phải mình sinh ra đứa sao chổi này, đâu đến mức luống cuống như vậy, cũng không biết bà cụ Lý Chiêu Đệ này có thái độ gì, nếu như đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý, vậy tiếp theo phải làm sao đây!
"Mẹ xem, Thúy Anh và Xuân Hạnh đều cùng tuổi, Thúy Anh đã đính hôn rồi, Xuân Hạnh cũng gần như nên đính hôn rồi, phải biết chàng trai tốt cũng rất khan hiếm, nhưng tình huống của Xuân Hạnh bày ra đó, cũng không thể quá kén cá chọn canh.
Kén chọn tới kén chọn lui, cuối cùng lại làm lỡ dở bản thân, chỉ còn lại những kẻ méo mó dị hợm, tự mình nhìn cũng thấy xui xẻo sao!"
Vương Xuân Phong lại nói thêm một câu, cuối cùng cũng thấy nét mặt bà cụ có chút dịu lại, thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, chỉ cần bà cụ đồng ý, Hà Xuân Hạnh không cha không mẹ, hai anh trai kia còn có thể quay về hay sao?
Bên ngoài truyền đến tiếng động, nét mặt bà cụ hoàn toàn giãn ra, thậm chí trên mặt còn mang theo vài phần vui vẻ, bà nở nụ cười thân thiết với Hà Xuân Hạnh vừa bước vào nhà chính, còn đưa chiếc cốc sứ đã nguội trên bàn qua.
"Lại kéo không ít củi xuống núi à? Bà đã nói với cháu là đống củi trong nhà chất không ít rồi, năm nay qua mùa đông là đủ rồi, nếu thật sự không đủ thì mùa đông đi đốn củi cũng được, lúc đó nông nhàn!"
"Vậy cũng phải tích trữ thêm một chút ạ, bình thường đun nước nấu cơm cũng tốn củi mà, mùa đông kéo củi cũng là chuyện của mùa đông!"
Hà Xuân Hạnh cười nói xong, nhận lấy chiếc cốc sứ mà bà nội Lý Chiêu Đệ đưa, uống ừng ực mấy ngụm, trong nước có bỏ chút đường, ít nhiều cũng có thể nếm ra chút vị ngọt.
Lý Chiêu Đệ nhìn Hà Xuân Hạnh với ánh mắt hiền từ khác thường, Vương Xuân Phong lại không muốn thấy hai bà cháu thân thiết, hôm nay bà ta đến đây cũng có chuyện quan trọng, lại thấy Hà Xuân Hạnh vào cửa cũng không thèm chào hỏi mình, trong lòng bà ta cảm thấy nghẹn khuất.
"Xuân Hạnh đúng là lớn rồi, càng ngày càng có chủ kiến, chẳng lẽ là mắt kém không thấy hay là không muốn chào hỏi bác cả đây?"
Đối mặt với lời nói âm dương quái khí của Vương Xuân Phong, Hà Xuân Hạnh cũng không để tâm, trước không nói nhà họ Hà bọn họ đã sớm phân gia, cho dù không phân gia, người bác cả này cũng không phải người tốt lành gì, suốt ngày gây chuyện thị phi, cảm thấy mình là con dâu trưởng nên làm chủ gia đình.
"Cháu không phải là quá kinh ngạc nên nhất thời không hoàn hồn sao, bác cả và chị Thúy Anh là khách quý, hôm nay rốt cuộc là gió nào thổi hai người đến đây vậy!"
Hà Xuân Hạnh ngoài mặt cười nói, nhưng giọng điệu lại châm chọc không kém Vương Xuân Phong.
Từ sau khi phân gia, quan hệ giữa hai nhà cũng không tính là thân thiết, năm năm trước sau khi cha mẹ cô mất, nhà bác cả càng cảm thấy cô xui xẻo, bình thường gặp mặt cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, giống như bây giờ đặc biệt chạy đến nhà cô, năm năm mới có một lần!
Sợ là hoàng thử lang chúc tết gà, không có ý tốt!
"Xuân Hạnh, em xem lời này của em nói kìa, chẳng lẽ chúng tôi còn không thể đến hay sao? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, gãy gân thì còn cốt mà , hơn nữa lần này tôi và mẹ đến đây cũng là có chuyện nghiêm túc."
Hà Thúy Anh nhìn dáng vẻ của Hà Xuân Hạnh, trong lòng không khỏi chua xót, tràn ngập lửa giận ghen tỵ, mọi người đều cùng nhau xuống ruộng làm việc, dựa vào cái gì mà Hà Xuân Hạnh lại giống như tên của cô, da trắng má hồng, non nớt như có thể véo ra nước, còn mình thì lại bị rám nắng đen thui!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro