Tn70 Vừa Mở Mắt Bá Vương Tiểu Hoa Nữ Xứng Gả Cho Tiểu Kiều Phu

Chương 15

2025-01-09 17:29:47

Nói thêm vài câu là mấy cô gái yếu đuối trong đám thanh niên trí thức kia sẽ khóc lóc, còn cãi nhau với mình, nói là bọn họ xuống nông thôn là để xây dựng nông thôn chứ không phải để làm ruộng!

Nhưng mà ở nông thôn ngoài làm ruộng ra thì còn có gì để mà xây dựng chứ?

Đám thanh niên trí thức này ngoài miệng thì nói rất hay, nhưng kết quả là làm gì cũng không nên thân, chuyện thì lắm, lúc mới tới còn làm ầm ĩ, suốt ngày cứ nghĩ là người ta ngược đãi mình, nói tay của thanh niên trí thức như bọn họ không nên phải làm ruộng.

Bây giờ sau thu hoạch vụ thu lại phải tiếp nhận thêm một nhóm người nữa, Hà Thủy Sinh cũng đau đầu lắm, đám thanh niên trí thức tới hồi đầu xuân năm nay vẫn chưa chịu khó làm ăn mà, lại sắp tới thêm đám người thích gây chuyện nữa!

Sau khi thu hoạch vụ thu xong thì phải nộp lương thực công, ngoài phần đại đội để dành phòng khi cần thiết ra thì số còn lại sẽ chia theo đầu người và công điểm, thanh niên trí thức mới tới, chẳng có công điểm gì, mà cũng không thể không cho lương thực, vậy chẳng phải là phải lấy từ phần của các thành viên trong đại đội ra sao!

Nhưng mà thông báo cũng đã gửi xuống rồi, Hà Thủy Sinh cũng không thể nói là thôn Nam Sơn không tiếp nhận đám thanh niên trí thức này được.

Hơn nữa thanh niên trí thức tới rồi, đám con trai con gái trong đại đội cũng có chút xao động, con trai thì theo đuổi con gái, giúp đỡ làm việc, con gái thì thấy thanh niên trí thức nho nhã lịch sự, khác hẳn với người nông thôn.

Chuyện vụn vặt kiểu này cũng không ít, không nói chuyện xa, nói chuyện gần thì cô con gái lớn của ông ấy là Tư Điềm cũng có vẻ đang rục rịch, còn vòng vo hỏi ông ấy, lấy thanh niên trí thức làm con rể thì thế nào!

Nghĩ tới đây, Hà Thủy Sinh càng sầu não hơn.

"Chú cứ sầu não cũng chẳng giải quyết được gì, người ta tới thì vẫn phải tới thôi. Cấp trên đã gửi thông báo rồi, chú còn có thể không đồng ý sao? Mọi người đều biết chú khó làm, cũng sẽ không nói gì đâu!"

Hà Xuân Hạnh an ủi: "Chú cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, sau này thanh niên trí thức nói không chừng sẽ càng ngày càng nhiều, nên có quy định gì thì phải đặt ra trước."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sao, cháu thấy là còn có người tới nữa à?"

Hà Thủy Sinh vẫn còn đang lo lắng về đợt người sắp tới này, nhưng nghe cháu gái nói vậy, sau này còn có nữa sao?

"Trong thành phố vẫn còn loạn lắm, chị dâu cháu dạy tiểu học mà cũng suốt ngày lo lắng, nghe nói bên cấp 2, cấp 3 thì thi thoảng lại náo loạn một trận, còn những nhà nào đông con mà không có việc làm thì nghe nói cán bộ phường ngày nào cũng tới vận động người ta xuống nông thôn đấy!

Cháu thấy, một hai năm nay chắc cũng không yên ổn được đâu.

Tỉnh thành nhà mình đã vậy rồi, những nơi khác cơ bản cũng chẳng khác gì! Miền Bắc mình đất rộng người thưa, biết đâu một đại đội lại phải tiếp nhận bao nhiêu người nữa.

Năm nay có thì năm sau chắc chắn cũng có, không biết sẽ tiếp nhận tới khi nào nữa, chú cứ chuẩn bị trước thì hơn."

Hà Thủy Sinh nghe Hà Xuân Hạnh nói vậy cũng không thấy cô nói bừa, cô thi thoảng lại lên tỉnh thành một chuyến, lúc nào cũng nghe được vài tin tức, thấy được vài chuyện, dù sao cũng nhanh nhạy hơn so với người ở nông thôn như bọn họ.

Hơn nữa Hà Thủy Sinh cũng thấy lời này rất có lý, đầu xuân năm nay có mấy thanh niên trí thức tới, sau thu hoạch vụ thu lại sắp xếp thêm một đợt, biết đâu năm sau lại có nữa, vậy thì phải tính toán trước kha khá chuyện.

Ví dụ như chỗ ở của thanh niên trí thức, rồi vấn đề lương thực của thanh niên trí thức nữa.

Hà Thủy Sinh lại thở dài một hơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn ông bác họ mặt mày ủ rũ, Hà Xuân Hạnh cũng chẳng biết làm thế nào. Cô ở trong thành phố không lâu, nhưng cũng thấy được một số cảnh tượng hỗn loạn, so ra thì ở nông thôn vẫn an toàn hơn, cùng lắm thì cũng chỉ cãi nhau vì mấy chuyện vụn vặt, chứ cũng không gây chuyện gì lớn được.

Hà Xuân Hạnh đưa tờ báo cho ông ấy, vừa lúc thấy Hà Tư Điềm đang vẫy tay với mình, cô không chút do dự đi tới phòng cô ấy.

Hà Tư Điềm lớn hơn Hà Xuân Hạnh 10 tháng, vừa đúng một đầu năm một cuối năm, quan hệ của hai người tốt hơn so với Hà Thúy Anh nhiều.

"Cậu từ tỉnh thành về rồi à?" Hà Tư Điềm hỏi: "Tỉnh thành thế nào?"

"Chẳng ra sao cả, vẫn còn loạn lắm!" Hà Xuân Hạnh trả lời, "Hỗn loạn lắm, ai cũng lo lắng bất an, chú mình vừa rồi còn nói, sau thu hoạch vụ thu, đại đội mình lại có thêm thanh niên trí thức mới tới đấy."

"Chuyện đó cũng chẳng có cách nào khác." Hà Tư Điềm cũng nghe bố cô ấy nhắc tới hai câu, nhưng cô ấy cũng không để tâm lắm, ngược lại còn hào hứng nói về chuyện khác.

"Mẹ tớ nghe bác Hương Mai nói là muốn tìm cho cậu một đối tượng tốt, bảo là muốn mẹ tớ cũng để ý giúp, cậu biết chuyện này không?"

Hà Tư Điềm nháy mắt với cô, muốn xem Hà Xuân Hạnh có đỏ mặt không, nhưng không ngờ khuôn mặt non nớt của cô chẳng đỏ lên chút nào, ngược lại là Hà Tư Điềm thấy ngại ngùng trước.

"Xuân Hạnh, cậu định tìm đối tượng kiểu gì?"

"Tớ muốn tìm người thật thà một chút, tốt nhất là có thể ở rể."

Hà Xuân Hạnh không chút ngượng ngùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tn70 Vừa Mở Mắt Bá Vương Tiểu Hoa Nữ Xứng Gả Cho Tiểu Kiều Phu

Số ký tự: 0