[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Dì Đang Nằm Ư?...
2024-10-13 03:05:40
Lê Hân đi thẳng một mạch đến gian nhà chính. Bữa sáng vẫn còn âm ấm, cô tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua người bọn họ.
Người đầu tiên là Lê Kiến Bình, người thứ hai là Trương Hồng Mai, hai người họ nhìn cô với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một cái bánh thơm phức vậy, trông tham lam vô cùng.
Trong lòng cô liền cảm thấy buồn cười, có vẻ như trong mắt hai vợ chồng này, tiền của Hạ Bắc Thần giờ đây đã là của bọn họ rồi vậy.
"Gửi về sao?" Lê Hân cảm thấy hơi kỳ lạ: "Không cần đâu, con và Bắc Thần đã thương lượng xong rồi, đợi đến khi anh ấy cúng bái cho ba mẹ xong rồi về đây thì anh ấy sẽ dẫn con cùng quay về quân đội."
Mọi người: "???"
Mấy người nhà họ Lê nghe thấy vậy liền sững sốt, đặc biệt là Lê Tuyết Bình, cô ấy lập tức từ trên ghế đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Sao lại có thể chứ?
Làm sao Lê Hân lại đồng ý đi theo đến quân đội chứ?
Sao lại không giống với kiếp trước vậy?
"Theo đến quân đội? Em muốn đi đến quân đội?!!!" Bởi vì quá ngạc nhiên nên Lê Tuyết Bình thậm chí còn có chút lạc cả giọng.
"Đúng vậy." Lê Hân gật đầu một cái.
Nhìn sắc mặt hoàn toàn không thể tiếp thu nổi của Lê Tuyết Bình, tâm trạng Lê Hân lập tức cảm thấy thích thú.
Cái cảm giác được sửa lại kịch bản này có chút sung sướng đấy nhỉ!
"Hôm qua không phải chị nói với em là con người của Bắc Thần rất tốt, kêu em phải thật trân quý anh ấy sao? Em cũng cảm thấy như vậy. Tụi em vừa mới kết hôn, cứ ở xa cách nhau như vậy thì cũng không hay, dù sao đã cưới chồng thì phải theo chồng nên đương nhiên em phải đi theo người đàn ông của em rồi." Lê Hân vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn khẽ hiện lên một thoáng ngượng ngùng.
Ổ, đây là điều chị nói mà, em chẳng qua là làm theo những gì chị nói mà thôi.
"..." Lê Hân mở to đôi mắt vô tội khiến trong lòng Lê Tuyết Bình buồn bực không thôi, một lúc lâu sau vẫn không nói lại được.
"Không được." Lê Kiến Bình sau khi lấy lại bình tĩnh thì nhanh chóng bác bỏ.
Nếu như Lê Hân đi theo vào quân đội thì tiền trợ cấp của Hạ Bắc Thần chắc chắn sẽ không gửi về, thậm chí không có cách nào tìm được cớ để kêu Lê Hân gửi tiền về nữa!
"Cho dù xem như mày đi theo vào quân đội thì mỗi tháng cũng phải gửi tiền về nhà!" Lê Kiến Bình nói.
"Phải đấy!" Trương Hồng Mai ở bên cạnh gật đầu.
Người đầu tiên là Lê Kiến Bình, người thứ hai là Trương Hồng Mai, hai người họ nhìn cô với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một cái bánh thơm phức vậy, trông tham lam vô cùng.
Trong lòng cô liền cảm thấy buồn cười, có vẻ như trong mắt hai vợ chồng này, tiền của Hạ Bắc Thần giờ đây đã là của bọn họ rồi vậy.
"Gửi về sao?" Lê Hân cảm thấy hơi kỳ lạ: "Không cần đâu, con và Bắc Thần đã thương lượng xong rồi, đợi đến khi anh ấy cúng bái cho ba mẹ xong rồi về đây thì anh ấy sẽ dẫn con cùng quay về quân đội."
Mọi người: "???"
Mấy người nhà họ Lê nghe thấy vậy liền sững sốt, đặc biệt là Lê Tuyết Bình, cô ấy lập tức từ trên ghế đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Sao lại có thể chứ?
Làm sao Lê Hân lại đồng ý đi theo đến quân đội chứ?
Sao lại không giống với kiếp trước vậy?
"Theo đến quân đội? Em muốn đi đến quân đội?!!!" Bởi vì quá ngạc nhiên nên Lê Tuyết Bình thậm chí còn có chút lạc cả giọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy." Lê Hân gật đầu một cái.
Nhìn sắc mặt hoàn toàn không thể tiếp thu nổi của Lê Tuyết Bình, tâm trạng Lê Hân lập tức cảm thấy thích thú.
Cái cảm giác được sửa lại kịch bản này có chút sung sướng đấy nhỉ!
"Hôm qua không phải chị nói với em là con người của Bắc Thần rất tốt, kêu em phải thật trân quý anh ấy sao? Em cũng cảm thấy như vậy. Tụi em vừa mới kết hôn, cứ ở xa cách nhau như vậy thì cũng không hay, dù sao đã cưới chồng thì phải theo chồng nên đương nhiên em phải đi theo người đàn ông của em rồi." Lê Hân vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn khẽ hiện lên một thoáng ngượng ngùng.
Ổ, đây là điều chị nói mà, em chẳng qua là làm theo những gì chị nói mà thôi.
"..." Lê Hân mở to đôi mắt vô tội khiến trong lòng Lê Tuyết Bình buồn bực không thôi, một lúc lâu sau vẫn không nói lại được.
"Không được." Lê Kiến Bình sau khi lấy lại bình tĩnh thì nhanh chóng bác bỏ.
Nếu như Lê Hân đi theo vào quân đội thì tiền trợ cấp của Hạ Bắc Thần chắc chắn sẽ không gửi về, thậm chí không có cách nào tìm được cớ để kêu Lê Hân gửi tiền về nữa!
"Cho dù xem như mày đi theo vào quân đội thì mỗi tháng cũng phải gửi tiền về nhà!" Lê Kiến Bình nói.
"Phải đấy!" Trương Hồng Mai ở bên cạnh gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro