[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Em Và Anh Cùng...
2024-10-13 03:05:40
"..." Lời muốn khuyên răn ở phía sau của Lê Tuyết Bình còn đang chuẩn bị đến khóe môi rồi nhưng cuối cùng lại bị Lê Hân ngắt ngang, cô ấy không kiềm mà liền có chút tức tối.
Nụ cười trên mặt cũng ngay lập tức trở nên méo mó.
"Thế được rồi, vậy em nghỉ ngơi thêm đi nha, một lát nữa chắc có lẽ Hạ Bắc Thần về đấy." Lê Tuyết Bình dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
Cô ấy đặt cái chén nãy giờ cứ cầm trong tay xuống trên bàn cách đó không xa, tầm mắt cô ấy nhìn lướt qua Lê Hân đang đưa lưng về phía mình, trong ánh mắt cô ấy đã không còn sót lại chút nào ý cười khi nãy nữa rồi.
Cho dù đã không nhìn Lê Tuyết Bình nữa nhưng Lê Hân vẫn có thể cảm nhận được hình như mình bị trừng mắt một cái, đến khi sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng được đóng lại lần nữa thì cô lúc này mới xoay người lại.
"Chặc chặc, đầu năm nay thật sự ai cũng có thể làm vai chính nhỉ." Lê Hân lẩm bẩm.
Vốn dĩ nguyên chủ cũng chỉ là đá kê chân trên con đường cho nữ chính thành công thôi, con chốt thí chỉ là là con chốt thí nhưng Lê Tuyết Bình dù sao cũng là vai chính, tam quan có thể nào đàng hoàng chút được không?
Tác giả thật sự muốn khiến cho nhân vật chính trùng sinh trở thành một người chống lại nghịch cảnh nên đã biến thành một tác phẩm thiếu suy nghĩ và trong sáng đi có phải không?
Lê Hân sờ bụng một cái, tối hôm qua cô chỉ lo nháo nhào tự sát, lại còn động phòng với Hạ Bắc Thần nên cơ thể này vốn dĩ đã không đầy đủ dinh dưỡng, bây giờ lại đã đến buổi trưa rồi nên bụng đói là đương nhiên rồi.
Cô chầm chậm bò dậy rồi đi tới bên cạnh cái bàn nhỏ, bên trên cũng chỉ có một cái chén do Lê Tuyết Bình cầm vào, bên trong là cháo ngô nhưng ngay cả một miếng dưa muối cũng không có nữa.
Lê Hân khi này đã đói đến nỗi không thèm để ý đến nhiều như thế nữa rồi, cô bưng cái chén lên rồi một hơi ăn hết sạch số cháo ngô trong chén.
Một chén cháo ngô đã vào bụng nhưng bụng vẫn chưa được lấp đầy nên cô vẫn cảm thấy đói.
Bây giờ cô mới hiểu rốt cuộc tại sao nguyên chủ lại gầy đến như thế này rồi, ngay cả người giảm cân thì có lẽ cũng ăn hơn số lượng cô ấy ăn bây giờ nữa đấy?
....
Thôn Quảng Nguyên là một nơi hẻo lánh, trong thôn hoàn toàn không có trạm y tế, trạm y tế gần đây nhất cũng xa cách thôn đến mấy dặm đường lận.
Hạ Bắc Thần vốn dĩ là quân nhân, cho dù ban đêm ngủ muộn như thế nào thì đến sáng vẫn có thể thức dậy đúng giờ, huống hồ chi tối hôm qua còn là đêm tân hôn nữa nên gần như là cả đêm không ngủ.
Hơn nữa cơ thể của cô vợ nhỏ lại gầy gò mỏng manh, anh còn chưa làm cái gì thì cô đã chịu không nổi rồi nên cũng không biết là cô ngủ thiếp đi hay là bị hôn mê nữa. Dù sao đợi đến lúc Hạ Bắc Thần phát giác thì cơ thể của Lê Hân đều đã nóng bừng cả lên rồi.
Vậy nên mới sáng sớm anh đã ra ngoài, đi bộ tới trạm y tế để mua thuốc, đến khi anh về đến nhà thì đã đến buổi trưa rồi.
Thế mà cô vợ nhỏ vẫn còn đang ngủ sao?
"Lê Hân? Lê Hân..." Hạ Bắc Thần nhìn Lê Hân vẫn đang còn ngủ trên giường, anh đưa tay ra xem thử trán cô liền phát hiện có hơi nóng một chút, vậy nên anh lắc người cô hai cái để kêu cô tỉnh lại.
"Hửm?" Lê Hân vẫn chưa ngủ được bao lâu thì đã nghe thấy có người đang gọi mình. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là đường quai hàm của anh: "...Hửm, anh về rồi sao?"
Trước đó cô đã uống một ly nước nóng trong không gian rồi, khi nãy buổi trưa còn uống thêm một chén cháo ngô, lại ngủ thêm một giấc nên giọng nói của Lê Hân đã không còn khàn đặc khó nghe như khi nãy nữa rồi.
"Cơ thể của em thế nào rồi?" Hạ Bắc Thần mở bọc thuốc trong tay ra: "Em ngồi dậy uống thuốc trước đi."
"Ừm..."
Lê Hân rên rủ từ trên giường bò dậy, bộ đồ ngủ đang mặc vì bị lôi kéo nên để lộ ra một phần nhỏ bả vai, phía trên còn lưu lại vết đỏ có từ tối hôm qua.
Bộ đồ này cũng là do Hạ Bắc Thần mặc cho cô.
Cô gái nhỏ tuy hơi gầy một chút nhưng không hề gầy đến nỗi mất dáng. Anh thậm chí có thể ôm toàn bộ người cô chỉ bằng một cánh tay, hơn nữa có vẻ như cô có thể bị anh bẻ gãy nếu anh dùng thêm chút lực nữa.
"..." Hạ Bắc Thần nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấy máy rồi đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng hơi nóng lên.
Anh thu lại ánh mắt rồi đưa viên thuốc mới vừa mua và rót thêm một ly nước cho cô.
Lê Hân tỉnh táo lại được một chút nên không hề nhìn mà cứ nhận lấy viên thuốc trong tay Hạ Bắc Thần rồi nuốt xuống.
Mặc dù tối hôm qua tên đàn ông chết tiệt này không hề thương hoa tiếc ngọc nhưng xem như anh vẫn còn có lòng thành.
Nhìn góc nghiêng mặt đầy lạnh lùng của Hạ Bắc Thần, trong lòng Lê Hân bèn suy nghĩ.
"Đúng rồi, anh định khi nào đi cúng bái ba mẹ?" Lê Hân đột nhiên hỏi.
Ba mẹ của Hạ Bắc Thần một người là quân nhân, một người là quân y, hai người đều đã hy sinh trên chiến trường rồi được chôn cất ở quê hương. Vậy nên bọn họ vừa mới hoàn thành hôn lễ, dựa theo quy tắc thì chắc hẳn phải nên đi cúng bái cho ba mẹ anh rồi.
"Ngày mai anh sẽ về nhà." Hạ Bắc Thần trả lời.
Thật ra nếu Lê Hân không bị anh làm đến phát sốt nên anh sáng sớm đã phải chạy đi mua thuốc thì đáng lẽ ra hôm nay anh đã quay về cúng rồi.
"Vậy em đi cùng với anh." Lê Hân suy nghĩ một lát rồi nói.
"Sức khỏe em không tốt." Hạ Bắc Thần đầu tiên là hơi sững sốt nhưng sau đó rất nhanh liền bác bỏ lời đề nghị của Lê Hân.
Không còn gì khác hơn là về thể chất sức khỏe của cô vợ nhỏ, sợ rằng vẫn còn chưa đi đến thôn Quảng Nguyên thì đã phải ngừng lại một lúc rồi.
Quê hương của Hạ Bắc Thần cũng không ở trong thôn nơi cô ở mà phải vượt qua một ngọn núi.
Núi ở đây rất nhiều, đường đi cũng không dễ đi, hơn nữa còn hơi xa một chút, ước chừng muốn đi qua thì phải mất khoảng trên dưới một ngày, thêm việc cúng bái, nếu như lại còn chạy về tìm cô thì có lẽ phải mất đến ba ngày.
Nhưng kỳ xin nghỉ này cho chuyện kết hôn của Hạ Bắc Thần lại không dài, sau bốn năm ngày là phải quay về quân đội rồi.
Lê Hân đã quá hiểu rõ tính tình của đám người nhà họ Lê này như thế nào. Bây giờ nếu đã kết hôn với Hạ Bắc Thần thì chỉ cần có một cơ hội có thể rời đi thì cô nhất định không muốn bỏ qua.
"Thế này cũng được, đợi sau khi anh cúng cho ba mẹ xong thì em sẽ cùng anh quay về quân đội vậy." Lê Hân nói.
"?"
Hạ Bắc Thần nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Lê Hân tối hôm qua còn nháo nhào không muốn gả cho mình, làm ầm ĩ muốn treo cổ, thậm chí anh còn chuẩn bị xong xuôi việc ly dị rồi nhưng đột nhiên cô lại đồng ý rồi.
Không những đồng ý mà bây giờ lại còn chủ động nói rằng muốn đi cúng bái ba mẹ cùng anh nữa, lại còn muốn cùng anh quay về bộ đội.
Chuyện này...
Dù có nói là tối hôm qua tự bản thân cô đã nghĩ thông suốt rồi thì chuyện này cũng nghĩ thoáng quá rồi nhỉ?
"Điều kiện trong quân đội gian khổ, có thể em sẽ không thích nghi được đâu." Hạ Bắc Thần trầm lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
Anh đặt tách trà khi nãy lên bàn rồi nhìn thấy cái chén trống rỗng trên bàn, từ những gì còn sót lại bên trong thì anh có thể nhìn ra đó chắc hẳn đó là một chén cháo ngô.
Bây giờ đã là buổi chiều rồi, Lê Hân chỉ mới ăn cái này thôi sao?
Bảo sao cô lại gầy như thế này, trên người không có một tí thịt nào.
Mà quân đội của anh nằm ở biên giới phía nam, quân đội khắc khổ, anh cảm thấy nếu cô vợ nhỏ đến thì e là sẽ không thể thích nghi được.
"Không thử thì làm sao biết được chứ? Em cũng không phải là không thể chịu khổ được." Lê Hân phản bác.
Dù sao bây giờ cô đã hạ quyết tâm rồi, cô muốn đi theo Hạ Bắc Thần cùng nhau rời đi, nhanh chóng rời khỏi cái nhà họ Lê lòng dạ mục nát này sớm một chút.
"Hơn nữa chúng ta đã kết hôn rồi, em không đi theo anh thì không phải sống giống như quả phụ sao?"
Hạ Bắc Thần: "..."
Nghe thử xem cô vợ nhỏ của anh đang nói cái gì kìa?
Hạ Bắc Thần một lần nữa rơi vào im lặng, anh nhìn thấy dáng vẻ của cô quyết tâm như thế thì cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Lê Hân thở phào, ngồi dựa vào đầu giường rồi nở một nụ cười tươi tắn với Hạ Bắc Thần.
Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò kia liền sáng ngời lên như ánh đèn.
Nụ cười trên mặt cũng ngay lập tức trở nên méo mó.
"Thế được rồi, vậy em nghỉ ngơi thêm đi nha, một lát nữa chắc có lẽ Hạ Bắc Thần về đấy." Lê Tuyết Bình dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
Cô ấy đặt cái chén nãy giờ cứ cầm trong tay xuống trên bàn cách đó không xa, tầm mắt cô ấy nhìn lướt qua Lê Hân đang đưa lưng về phía mình, trong ánh mắt cô ấy đã không còn sót lại chút nào ý cười khi nãy nữa rồi.
Cho dù đã không nhìn Lê Tuyết Bình nữa nhưng Lê Hân vẫn có thể cảm nhận được hình như mình bị trừng mắt một cái, đến khi sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng được đóng lại lần nữa thì cô lúc này mới xoay người lại.
"Chặc chặc, đầu năm nay thật sự ai cũng có thể làm vai chính nhỉ." Lê Hân lẩm bẩm.
Vốn dĩ nguyên chủ cũng chỉ là đá kê chân trên con đường cho nữ chính thành công thôi, con chốt thí chỉ là là con chốt thí nhưng Lê Tuyết Bình dù sao cũng là vai chính, tam quan có thể nào đàng hoàng chút được không?
Tác giả thật sự muốn khiến cho nhân vật chính trùng sinh trở thành một người chống lại nghịch cảnh nên đã biến thành một tác phẩm thiếu suy nghĩ và trong sáng đi có phải không?
Lê Hân sờ bụng một cái, tối hôm qua cô chỉ lo nháo nhào tự sát, lại còn động phòng với Hạ Bắc Thần nên cơ thể này vốn dĩ đã không đầy đủ dinh dưỡng, bây giờ lại đã đến buổi trưa rồi nên bụng đói là đương nhiên rồi.
Cô chầm chậm bò dậy rồi đi tới bên cạnh cái bàn nhỏ, bên trên cũng chỉ có một cái chén do Lê Tuyết Bình cầm vào, bên trong là cháo ngô nhưng ngay cả một miếng dưa muối cũng không có nữa.
Lê Hân khi này đã đói đến nỗi không thèm để ý đến nhiều như thế nữa rồi, cô bưng cái chén lên rồi một hơi ăn hết sạch số cháo ngô trong chén.
Một chén cháo ngô đã vào bụng nhưng bụng vẫn chưa được lấp đầy nên cô vẫn cảm thấy đói.
Bây giờ cô mới hiểu rốt cuộc tại sao nguyên chủ lại gầy đến như thế này rồi, ngay cả người giảm cân thì có lẽ cũng ăn hơn số lượng cô ấy ăn bây giờ nữa đấy?
....
Thôn Quảng Nguyên là một nơi hẻo lánh, trong thôn hoàn toàn không có trạm y tế, trạm y tế gần đây nhất cũng xa cách thôn đến mấy dặm đường lận.
Hạ Bắc Thần vốn dĩ là quân nhân, cho dù ban đêm ngủ muộn như thế nào thì đến sáng vẫn có thể thức dậy đúng giờ, huống hồ chi tối hôm qua còn là đêm tân hôn nữa nên gần như là cả đêm không ngủ.
Hơn nữa cơ thể của cô vợ nhỏ lại gầy gò mỏng manh, anh còn chưa làm cái gì thì cô đã chịu không nổi rồi nên cũng không biết là cô ngủ thiếp đi hay là bị hôn mê nữa. Dù sao đợi đến lúc Hạ Bắc Thần phát giác thì cơ thể của Lê Hân đều đã nóng bừng cả lên rồi.
Vậy nên mới sáng sớm anh đã ra ngoài, đi bộ tới trạm y tế để mua thuốc, đến khi anh về đến nhà thì đã đến buổi trưa rồi.
Thế mà cô vợ nhỏ vẫn còn đang ngủ sao?
"Lê Hân? Lê Hân..." Hạ Bắc Thần nhìn Lê Hân vẫn đang còn ngủ trên giường, anh đưa tay ra xem thử trán cô liền phát hiện có hơi nóng một chút, vậy nên anh lắc người cô hai cái để kêu cô tỉnh lại.
"Hửm?" Lê Hân vẫn chưa ngủ được bao lâu thì đã nghe thấy có người đang gọi mình. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là đường quai hàm của anh: "...Hửm, anh về rồi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó cô đã uống một ly nước nóng trong không gian rồi, khi nãy buổi trưa còn uống thêm một chén cháo ngô, lại ngủ thêm một giấc nên giọng nói của Lê Hân đã không còn khàn đặc khó nghe như khi nãy nữa rồi.
"Cơ thể của em thế nào rồi?" Hạ Bắc Thần mở bọc thuốc trong tay ra: "Em ngồi dậy uống thuốc trước đi."
"Ừm..."
Lê Hân rên rủ từ trên giường bò dậy, bộ đồ ngủ đang mặc vì bị lôi kéo nên để lộ ra một phần nhỏ bả vai, phía trên còn lưu lại vết đỏ có từ tối hôm qua.
Bộ đồ này cũng là do Hạ Bắc Thần mặc cho cô.
Cô gái nhỏ tuy hơi gầy một chút nhưng không hề gầy đến nỗi mất dáng. Anh thậm chí có thể ôm toàn bộ người cô chỉ bằng một cánh tay, hơn nữa có vẻ như cô có thể bị anh bẻ gãy nếu anh dùng thêm chút lực nữa.
"..." Hạ Bắc Thần nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấy máy rồi đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng hơi nóng lên.
Anh thu lại ánh mắt rồi đưa viên thuốc mới vừa mua và rót thêm một ly nước cho cô.
Lê Hân tỉnh táo lại được một chút nên không hề nhìn mà cứ nhận lấy viên thuốc trong tay Hạ Bắc Thần rồi nuốt xuống.
Mặc dù tối hôm qua tên đàn ông chết tiệt này không hề thương hoa tiếc ngọc nhưng xem như anh vẫn còn có lòng thành.
Nhìn góc nghiêng mặt đầy lạnh lùng của Hạ Bắc Thần, trong lòng Lê Hân bèn suy nghĩ.
"Đúng rồi, anh định khi nào đi cúng bái ba mẹ?" Lê Hân đột nhiên hỏi.
Ba mẹ của Hạ Bắc Thần một người là quân nhân, một người là quân y, hai người đều đã hy sinh trên chiến trường rồi được chôn cất ở quê hương. Vậy nên bọn họ vừa mới hoàn thành hôn lễ, dựa theo quy tắc thì chắc hẳn phải nên đi cúng bái cho ba mẹ anh rồi.
"Ngày mai anh sẽ về nhà." Hạ Bắc Thần trả lời.
Thật ra nếu Lê Hân không bị anh làm đến phát sốt nên anh sáng sớm đã phải chạy đi mua thuốc thì đáng lẽ ra hôm nay anh đã quay về cúng rồi.
"Vậy em đi cùng với anh." Lê Hân suy nghĩ một lát rồi nói.
"Sức khỏe em không tốt." Hạ Bắc Thần đầu tiên là hơi sững sốt nhưng sau đó rất nhanh liền bác bỏ lời đề nghị của Lê Hân.
Không còn gì khác hơn là về thể chất sức khỏe của cô vợ nhỏ, sợ rằng vẫn còn chưa đi đến thôn Quảng Nguyên thì đã phải ngừng lại một lúc rồi.
Quê hương của Hạ Bắc Thần cũng không ở trong thôn nơi cô ở mà phải vượt qua một ngọn núi.
Núi ở đây rất nhiều, đường đi cũng không dễ đi, hơn nữa còn hơi xa một chút, ước chừng muốn đi qua thì phải mất khoảng trên dưới một ngày, thêm việc cúng bái, nếu như lại còn chạy về tìm cô thì có lẽ phải mất đến ba ngày.
Nhưng kỳ xin nghỉ này cho chuyện kết hôn của Hạ Bắc Thần lại không dài, sau bốn năm ngày là phải quay về quân đội rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Hân đã quá hiểu rõ tính tình của đám người nhà họ Lê này như thế nào. Bây giờ nếu đã kết hôn với Hạ Bắc Thần thì chỉ cần có một cơ hội có thể rời đi thì cô nhất định không muốn bỏ qua.
"Thế này cũng được, đợi sau khi anh cúng cho ba mẹ xong thì em sẽ cùng anh quay về quân đội vậy." Lê Hân nói.
"?"
Hạ Bắc Thần nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Lê Hân tối hôm qua còn nháo nhào không muốn gả cho mình, làm ầm ĩ muốn treo cổ, thậm chí anh còn chuẩn bị xong xuôi việc ly dị rồi nhưng đột nhiên cô lại đồng ý rồi.
Không những đồng ý mà bây giờ lại còn chủ động nói rằng muốn đi cúng bái ba mẹ cùng anh nữa, lại còn muốn cùng anh quay về bộ đội.
Chuyện này...
Dù có nói là tối hôm qua tự bản thân cô đã nghĩ thông suốt rồi thì chuyện này cũng nghĩ thoáng quá rồi nhỉ?
"Điều kiện trong quân đội gian khổ, có thể em sẽ không thích nghi được đâu." Hạ Bắc Thần trầm lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
Anh đặt tách trà khi nãy lên bàn rồi nhìn thấy cái chén trống rỗng trên bàn, từ những gì còn sót lại bên trong thì anh có thể nhìn ra đó chắc hẳn đó là một chén cháo ngô.
Bây giờ đã là buổi chiều rồi, Lê Hân chỉ mới ăn cái này thôi sao?
Bảo sao cô lại gầy như thế này, trên người không có một tí thịt nào.
Mà quân đội của anh nằm ở biên giới phía nam, quân đội khắc khổ, anh cảm thấy nếu cô vợ nhỏ đến thì e là sẽ không thể thích nghi được.
"Không thử thì làm sao biết được chứ? Em cũng không phải là không thể chịu khổ được." Lê Hân phản bác.
Dù sao bây giờ cô đã hạ quyết tâm rồi, cô muốn đi theo Hạ Bắc Thần cùng nhau rời đi, nhanh chóng rời khỏi cái nhà họ Lê lòng dạ mục nát này sớm một chút.
"Hơn nữa chúng ta đã kết hôn rồi, em không đi theo anh thì không phải sống giống như quả phụ sao?"
Hạ Bắc Thần: "..."
Nghe thử xem cô vợ nhỏ của anh đang nói cái gì kìa?
Hạ Bắc Thần một lần nữa rơi vào im lặng, anh nhìn thấy dáng vẻ của cô quyết tâm như thế thì cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Lê Hân thở phào, ngồi dựa vào đầu giường rồi nở một nụ cười tươi tắn với Hạ Bắc Thần.
Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò kia liền sáng ngời lên như ánh đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro